Chương 551 Thực lực chân chính (Trung)
Nhẹ nhàng nhấc bổng Lai Vân Phong lên hệt như xiết một con gà.
Đặt Lai Vân Phong ở vị trí hơi thấp một chút so với mình, Tô Trầm dùng ánh mắt bao quát cúi nhìn hắn, trên mặt đầy vẻ chế nhạo: “Đây chính là toàn bộ thực lực của ngươi?”
“Làm sao có thể?” Lai Vân Phong kinh khủng rống to, hắn không dám tin tưởng mình lại không đỡ nổi dù chỉ là một trảo của Tô Trầm.
Nhưng sự thực là trảo của Tô Trầm tựa như quỷ mị, tới quá nhanh, quá gấp, thậm chí hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị bắt chặt.
“Không!” Hắn điên cuồng kêu to, vận sức toàn thân, nguyên lực sôi trào, ảnh tượng Bạch Xà ngưng tụ như thực chất, nhào tới Tô Trầm.
Đẳng cấp huyết mạch giác tỉnh càng cao, ảnh tượng sẽ càng gần với chân thực, lực lượng cũng càng gần với chân thực.
Nhưng Tô Trầm lại hoàn toàn không để ý.
Hắn khinh miệt nhìn ảo ảnh Bạch Xà của Lai Vân Phong một cái, lắc đầu nói: “Côn trùng chưa đủ lớn mà cũng dám sính hung.”
Nói rồi hắn vươn tay xiết mạnh, bóp lên ảo ảnh Bạch Xà kia, chỉ nghe răng rắc một tiếng, huyễn tượng Bạch Xà bị hắn bóp nát tức thì. Lực lượng do Lai Vân Phong mới vừa ngưng tụ ra thoáng chốc bị hắn bóp thành phấn vụn, từ đỉnh phong trực tiếp đánh xuống đáy cốc.
Cảnh này khiến Lai Vân Phong kinh hồn táng đảm, hắn không dám tin tưởng trên thế gian còn có loại chuyện như thế, miệng hô lên thất thanh: “Điều này sao có thể? Dù ngươi có là Khai Dương cảnh cũng không làm được, không thể làm được!”
Tô Trầm lại điềm nhiên lắc lắc đầu: “Không có gì là không thể cả, đây là lực lượng chân chính của huyết mạch Nhân tộc trong người ta!
Tùy theo tiếng hắn nói chuyện, một cỗ khí thế mênh mang như biển lớn ào ào thăng lên.
Khắc này, Lai Vân Phong nhìn Tô Trầm mà phảng phất như đang nhìn một tồn tại cao lớn, uy nghiêm, tràn đầy quyền uy tuyệt đối nào đó.
Một hư ảnh cao lớn hiển hiện sau lưng Tô Trầm, nhưng không phải Thú tộc, Thú loại, mà là ảnh tượng một con người.
Nhân chi huyết mạch!
“Đây là...” Lai Vân Phong nhỏ giọng thì thào.
“Huyễn tượng huyết mạch của ta, chẳng qua ta thích gọi nó là nguyên huyết hóa thân hơn.” Tô Trầm nói.
Lúc này Lai Vân Phong mới phát hiện thật ra thứ đang nắm cứng yết hầu mình là hư ảnh kia.
Bóng người to lớn mà bình thản đó đứng sau lưng Tô Trầm, cánh tay thô to dung hợp cùng cánh tay Tô Trầm, đồng thời nắm chặt yết hầu Lai Vân Phong.
Tô Trầm buông tay, nhưng cánh tay ảo ảnh vẫn ngắt lấy hắn, chậm rãi nhấc hắn lên.
Cứ vậy xách tới không trung.
Tô Trầm nói: “Gặp lại.”
“Không!” Lai Vân Phong kêu to.
Phành!
Cánh tay khép lại, Lai Vân Phong đã bị xiết thành bánh thịt. Nguyên huyết hóa thân cũng theo đó tan biến.
Không sai, đây là lực lượng tăng phúc do nguyên huyết dược tề mang đến cho Tô Trầm.
Nhờ tác dụng mô phỏng huyết mạch, Tô Trầm cũng làm cho mình một huyễn tượng huyết mạch lấy chính bản thân làm gốc, Tô Trầm gọi phương thức giành được huyễn tượng huyết mạch này là đánh thức nguyên huyết, ý là đánh thức lực lượng nguyên thủy ẩn sâu trong cơ thể nhân loại.
Khác với đám người sử dụng huyết mạch dị thú để giành được các loại năng lực hiếm lạ cổ quái, đánh thức nguyên huyết của Tô Trầm không có nhiều năng lực hiếm lạ cổ quái như vậy, mới đầu chỉ là bị động tăng thêm một ít khí lực và tốc độ thôi, song lại có được khả năng vô hạn, tính tiến hóa cực cao.
Bởi vì bản thân nguyên huyết hóa thân là tồn tại vô cùng thuần túy, giống như một tờ giấy trắng.
Trong năm năm qua, Tô Trầm chỉ trao cho nguyên huyết hóa thân của mình một loại năng lực, đó là đề thăng lực lượng đến cực điểm.
Thật ra nếu có thể, Tô Trầm hoàn toàn có thể biến nguyên huyết hóa thân thành một nền tảng, hấp thu các loại năng lực.
Nhưng Tô Trầm không làm như vậy, bởi vì năng lực này trùng hợp với dung huyết đồ đằng, dung huyết đồ đằng vốn là một nền tảng tự nhiên, có thể thêm vào các loại nguyên kỹ, nếu đã thế, nguyên máu hóa thân không nhất thiết phải đi con đường đó nữa. Dung huyết đồ đằng có thể tải thêm nguyên kỹ, như vậy nguyên huyết hóa thân dùng làm động cơ vĩnh cửu của dung huyết đồ đằng là thích hợp nhất.
Thế nên con đường đề thăng của nguyên huyết hóa thân rất giản đơn trực tiếp, tác dụng của nó là không ngừng tồn trữ nguyên lực, đề thăng lực lượng, khiến bản thân trở nên càng mạnh, càng lớn, càng nhanh.
Năm năm mài luyện, tuy chỉ là một nguyên huyết hóa thân, song sớm đã có được lực lượng khủng bố mà người thường không thể tưởng tượng. Riêng lấy lực lượng ra so, thậm chí đã có thể đương cự với một chưởng vỗ vụn Phi Thiên các của Vương Chiến Vũ. Có điều công kích như thế Vương Chiến Vũ có thể một hơi vỗ ra mấy chục cái, nguyên huyết hóa thân lại không khả năng ngăn đỡ nhiều như vậy, thế nên Tô Trầm chỉ có nước chạy.
Nhưng tránh né Dao Quang cảnh không đồng nghĩa với cũng phải sợ những kẻ khác. Tô Trầm một mực tỏ ra yếu thế, thực ra chỉ là đang tìm kiếm cơ hội càng tốt mà thôi.
Đánh chết Lai Vân Phong là chuyện trong chớp mắt, nhưng trong chớp mắt ấy, hai bên đã xông tới hai tổ nhỏ, tốc độ chi viện cực nhanh.
Nhìn thấy Tô Trầm, người ở hai bên đồng thời vui mừng, hô lớn nói:
“Tô Trầm ở chỗ này!” Vừa hô vừa bay vọt tới Tô Trầm.
“Tìm chết!” Tô Trầm cười lạnh một tiếng, thân như quỷ mị, tốc độ nhanh đến chóng mặt.
Nguyên huyết hóa thân đề thăng tất cả năng lực cơ bản, không chỉ tăng trưởng lực lượng, mà cũng đề thăng tốc độ.
Như một sợi khói nhẹ bay tới trước mặt tổ bên trái, một tay vung ra, trảo tới một người trong đó, bàn tay mở toang, một mảnh u ám hỏa diễm được phóng ra.
Ám Diễm Chi Trảo!
Đây là năng lực thứ ba Tô Trầm giành được sau khi đề thăng Ám Diễm Thủ Sáo, cũng là thủ đoạn được cải lương từ Ám Diễm Cự Nhân, uy lực kỳ thực không mạnh như của Ám Diễm Cự Nhân, nhưng uy năng trảo kích đơn nhất rất mạnh, quan trọng nhất là cực tiết kiệm năng lượng ám ảnh (bóng tối).
Trảo này vuốt xuống, toàn thân tên Khai Dương cảnh kia lập tức cháy lên ám ảnh hỏa diễm, đường đường hộ tráo Khai Dương Cảnh, nhưng dưới Ám Diễm Chi Trảo của Tô Trầm không ngờ vẫn tấn tốc tiêu tan như là băng tuyết, không đỡ được dù chỉ nhất thời nửa khắc.
Những người khác thấy thế thì đều kinh hãi, đồng loạt ùa tới Tô Trầm.
Tô Trầm hắc một tiếng, thân hình liên tục chớp hiện, hiệu quả Yên Xà bộ được hắn phát huy đến cực điểm. Dù là người Lũng Tây Cố gia có tận mắt nhìn thấy, chỉ sợ cũng phải khiếp hãi kinh hồn, bởi vì lúc này Yên Xà bộ của Tô Trầm đâu chỉ siêu việt cảnh giới vô huyết, thậm chí người thức tỉnh hai tầng huyết mạch đều không bằng được.
Đạp bước hư không, cấp tốc chuyển hướng, phảng phất như chim bay lượn giữa trời, khắc này Tô Trầm triển hiện ra mức độ linh xảo đỉnh cao mà một Nguyên Sĩ có khả năng đạt tới, giống như một con chim hải yến xuyên thoa trong mưa bão, lần lượt tránh né công kích do đám Nguyên Sĩ đánh tới, cánh tay vẫn như cũ bắt lấy hộ tráo của tên Nguyên Sĩ Khai Dương cảnh.
Chớp mắt sau, chỉ nghe răng rắc một tiếng, hộ tráo Nguyên Sĩ kia chợt nứt vỡ.