← Quay lại trang sách

Chương 550 Thực lực chân chính (Thượng)

Vương Bồi Nguyên phẫn nộ nói: “Các ngươi đúng là vô năng, ta để các ngươi đi tìm Tô Trầm, sau đó thông tri phía sau, kéo chặt hắn là được. Kết quả thì sao? Liên tiếp ba lần phát hiện, lại đều không thể chờ đến lúc lão gia tử tới nơi. Đợi lúc lão gia tử đến thì chỉ thấy thi thể đầy đất!”

Vương Bồi Nguyên tức giận đến độ phổi như sắp nổ tung.

Liên tiếp ba lần tìm được Tô Trầm, kết quả lại chỉ khiến Vương Chiến Vũ mất công chạy ngược chạy xuôi ba lượt. Cảnh thi thể đầy đất, nét mặt dữ tợn còn sót lại như là để cười nhạo vị đại năng Dao Quang cảnh này.

Đường đường Dao Quang cảnh, lại bị đùa như đùa khỉ, đến lần thứ ba tay không mà về, Vương Chiến Vũ trực tiếp tát thẳng vào mặt Vương Bồi Nguyên.

Một tên thuộc hạ quỳ gối xuống đất, giọng run rẩy nói: “Là tiểu nhân vô năng. Chẳng qua hiện tại thế bao vây đã thành, mười đại gia tộc mỗi bên thủ một phương, chính đang buộc chặt bao vây, Tô Trầm bay lên trời chui xuống đất đều không thoát được!”

“Làm cho ta xem!” Vương Bồi Nguyên trầm giọng nói.

Trên Nam Lăng Sơn, đại lượng thế lực quý tộc đang không ngừng tiếp cận đỉnh núi.

Do địa thế trên nhọn dưới rộng của ngọn núi, càng hướng lên, phạm vi cần phải bao vây càng rụt nhỏ, nhờ thế mật độ vòng bao vây cũng theo đó mà dày lên.

Nói một cách đơn giản thì càng lên cao, người có thể tương trợ lẫn giúp lại càng nhiều, hi vọng chạy thoát của Tô Trầm càng nhỏ.

Một khi đám đông hội hợp trên đỉnh núi, như vậy Tô Trầm sẽ không còn bất kỳ cơ hội nào nữa. Đến lúc đó, dù Vương Chiến Vũ không ra tay, Tô Trầm cũng chết chắc.

Hiểu được điểm này, thế nên dù trả ra tổn thất đau thảm, nhưng đám đông vẫn tin tưởng thắng lợi cuối cùng nhất định thuộc về bọn họ.

Trên dốc đứng mặt tây Nam Lăng Sơn, một chi đội ngũ đang lầm lũi tiến lên. Cầm đầu là một tên thanh niên sắc mặt tái nhợt.

Hắn gọi Lai Vân Phong, là điệt tử (cháu trai) Lai Vô Ý, cũng là lão đại của Lý Dược.

Năm đó Tô Trầm huyết tẩy bến cảng, giết chết Lý Dược, người chịu ảnh hưởng lớn nhất chính là Lai Vân Phong.

Hắn không chỉ một lần tưởng muốn giết chết Tô Trầm, đợi mãi tới hôm nay, cuối cùng cũng có cơ hội.

Đi tới trạm kế tiếp trên vách dốc, Lai Vân Phong nhìn xem bốn bề nói: “Thế bọc đánh từ bốn phía đã hoàn thành, tên khốn khiếp kia nhất định chạy không được. Thượng thiên phù hộ cho sau cùng hắn sẽ xuất hiện ở chỗ chúng ta, như thế lão tử liền có thể đích thân giết chết hắn.”

“Mười vạn nguyên thạch đó!”

So sánh với thù hận trong lòng hắn, đám thủ hạ dưới trướng càng thêm nhỏ dãi mức tưởng thưởng khổng lồ kia.

Ông trời quả thật phù hộ bọn họ.

Một người đột ngột xuất hiện trên dốc nhỏ nơi không xa, đứng dưới một thân cây, chính đang mỉm cười với bọn họ.

“Tô Trầm!” Có người tinh mắt nhìn thấy, vội hét rầm lên.

“Phóng tên báo!” Lai Vân Phong hô lớn.

Tuy rất mong mỏi tự tay giết chết Tô Trầm, Lai Vân Phong lại không hề xung động. Hắn hấp thụ giáo huấn của mấy người chết đi khi trước, chuyện hắn làm đầu tiên là phóng tên cảnh cáo, nhắc nhở mọi người Tô Trầm ở chỗ này.

Tuyến phong tỏa đã đến giữa núi, do vòng bao vây dần thu hẹp, các bên hô ứng với nhau cũng tiện lợi hơn nhiều.

Tên báo vừa vút lên, đội ngũ hai bên trái phải liền tấn tốc chạy tới bên này, chẳng bao lâu liền sẽ đến nơi.

Tô Trầm lại không hề để ý, chỉ cười lạnh nhìn Lai Vân Phong.

“Nơi này trống trải, không có bẫy rập nào cả. Mọi người cùng lên!” Lai Vân Phong kêu lớn.

Hắn nói thì nói vậy, chính bản thân lại không động, mà chỉ để đám Nguyên Sĩ sau lưng lao lên.

Tô Trầm giơ tay, mảng lớn hỏa ưng phần phật bay ra, đụng vào đám nguyên sĩ kia, bùng lên một mảnh hỏa diễm kịch liệt.

Cho dù mấy tên nguyên sĩ kia bị hắn đánh cho hoa rơi nước chảy, Lai Vân Phong lại nhìn mà trong lòng dần định.

Không có bẫy rập!

Thế thì tốt.

Lai Vân Phong cười.

Hắn lắc lắc đầu nói: “Giết được mấy tên nhãi nhép liền cho rằng bản thân vô địch, đúng không? Tô Trầm. Giờ ta ở đây, ngươi không hoành hành được nữa đâu.”

“Nói nhảm nhiều quá.” Tô Trầm giương tay lên, lại một quần hỏa ưng đánh tới.

Đối mặt quần ưng, Lai Vân Phong hoàn toàn không để ý, một luồng năng lượng âm hàn bất chợt lan tràn ra.

Những hỏa ưng kia sau khi nhào lên người Lai Vân Phong, không ngờ lại tự động tiêu tán vô tung.

Lai Vân Phong nghênh ngang tiến lại: “Chỉ bằng chút thủ đoạn này thì chưa đủ đâu. Thả ra Ám Diễm Cự Nhân đi, cho ta xem ngươi có bản sự gì.”

“Ngươi muốn nhìn, vậy ta cho ngươi nhìn.”

“Hống!” Trong tiếng gào cuồng bạo, Ám Diễm Cự Nhân lần nữa xuất hiện.

Tay Lai Vân Phong chỉ tới, nơi ngón tay hiện ra một sợi ánh sáng trắng, chớp mắt liền ngưng tụ thành một con rắn dài màu trắng, nhào thẳng tới Ám Diễm Cự Nhân, hoàn toàn không sợ sự cường đại của Ám Diễm Cự Nhân, hai bên quấn nhau chém giết không ngừng.

“Nhìn thấy không? Tô Trầm, ta không phải như đám tạp huyết phế vật kia đâu!” Lai Vân Phong hô lớn nói.

Vung tay lên, một đạo Bạch Lân tiễn bắn thẳng về phía Tô Trầm.

Thân làm truyền nhân đích hệ huyết mạch Lai gia, Lai Vân Phong quả thực vượt xa loại huyết mạch tạp huyết như Lý Dược, hắn đã hai lần giác tỉnh huyết mạch, thực lực mạnh hơn Lý Dược rất nhiều.

Tuy mấy năm qua Tô Trầm đánh bại một ít Khai Dương cảnh, nhưng không một ngoại lệ đều là tạp huyết mạch, là tầng đáy chót trong Khai Dương cảnh.

Chính bởi thế, Lai Vân Phong có đủ lý do để không sợ đối thủ.

Khắc này Ám Diễm Cự Nhân của Tô Trầm đã bị Bạch Lân Xà quấn chặt, hai tay Lai Vân Phong huy động liên tục, không ngừng bắn ra Bạch Lân tiễn. Ngay thời khắc Tô Trầm đang mải tránh né, một luồng năng lượng âm ám chợt tụ thành dây treo, đột nhiên xuất hiện quấn chặt Tô Trầm, khiến thân hình hắn ngưng trệ.

Lai Vân Phong ha ha cười nói: “Nếm thử tư vị Âm Sát sách (dây thừng) của ta, thu!”

Bạch Lân tiễn chẳng qua là màn che, Âm Sát sách mới là sát chiêu chân chính, khắc này Âm Sát sách thu hồi, lặc kín toàn thân Tô Trầm, năng lượng âm ám không ngừng thu gom, Lai Vân Phong phảng phất đã nhìn thấy cảnh Tô Trầm chết trong tay mình.

Tô Trầm gật gật đầu: “Không hổ là huyết mạch đích hệ, thực lực quả thực mạnh hơn xa Lý Dược. Chẳng qua... Ta trước giờ đâu có nói mình chỉ có thể đối phó tạp huyết.”

Cái gì?

Lai Vân Phong hơi ngớ, chỉ thấy trong người Tô Trầm có một luồng khí tức to lớn kinh hồn chính đang dần dần thăng lên.

Dưới sức ép của khí tức này, Âm Sát sách của Lai Vân Phong từ từ đứt đoạn, ngay cả Bạch Lân Xà do huyết mạch hóa thân kia đều cảm nhận được uy hiếp cực lớn, vội lùi ra sau.

“Khai Dương cảnh! Ngươi không ngờ cũng là Khai Dương cảnh!” Lai Vân Phong cuối cùng nhìn ra vấn đề, kinh hãi kêu ra tiếng.

Tên khốn khiếp này, không ngờ đã là Khai Dương Cảnh, chỉ là trước nay hắn một mực ẩn tàng cảnh giới, ẩn tàng thực lực?

“Không chỉ là Khai Dương!” Tô Trầm hồi đáp.

Bước ra một bước, hắn trực tiếp xuất hiện bên người Lai Vân Phong, vung tay nắm chặt yết hầu đối phương.