Chương 554 Đổ máu (Hạ) (1)
Trong hào quang mờ mờ đó, tên Nguyên Sĩ Khai Dương cảnh vừa thoát khỏi thôi miên hét lớn bay lên, một cánh tay vặn vẹo đến biến hình, không nổ tung đương trường đã tính là thực lực cao cường.
Cũng may công kích của hắn không phải hoàn toàn không có hiệu quả, Lưu Ngân Nguyệt Quang bắn ra một đạo quang tuyến, xạ trúng Nguyên Huyết Hóa Thân, thân mình to lớn của Nguyên Huyết Hóa Thân theo đó mà bị tiêu tan phần nào.
Đây là uy năng lưu ngân của Lưu Ngân Nguyệt Quang, có thể khiến hết thảy nguyên lực ngưng kết tan rã, tuy không thể triệt để hủy đi Nguyên Huyết Hóa Thân, song đã khiến nó không còn được ngưng kết bền chắc như trước.
Chẳng qua đây cũng là cống hiến sau cùng mà hắn làm ra được, dưới nguyệt ảnh lưu quang, thân ảnh Tô Trầm chớp hiện, Thiên Lang Thôn Nguyệt đao vạch qua cần cổ Nguyên Sĩ Khai Dương cảnh kia, đầu lâu theo đó tung bay lên trời.
Chiến đấu đến hiện tại, đây là lần đầu tiên Tô Trầm dùng đao.
Hắn vốn không phải là người giỏi dùng vũ khí, dùng đao, đồng nghĩa với khí lực hắn đã cạn dần.
Đồng thời với đó, một quyền vô thanh vô tức đánh lên lưng Tô Trầm.
Tô Trầm kêu lên một tiếng đau đớn, ngã xuống, đao trong tay khẽ vạch, ngân quang lướt qua, bảy tám đầu lâu đồng thời bay lên.
Nhưng người vừa đả thương hắn đã an nhiên lùi ra sau, chính là tên Nguyên Sĩ Khai Dương cảnh còn lại trong ba tên.
Một điều kinh ngạc nhất chính là, sau khi trúng một quyền này, Tô Trầm phát hiện hai đùi mình đột nhiên trầm trọng vô cùng, giống là đeo vật nặng ngàn cân, di động cực khốn khó.
“Cùng nhau lên, lực lượng huyết mạch của hắn sắp hao hết, căng không được bao lâu nữa đâu, lại trúng Trọng Lực Quyền của ta, di động rất khốn khó!”
Tên Nguyên Sĩ Khai Dương cảnh kia kêu to.
Trọng Lực Quyền của hắn tuy uy lực không lớn, thi triển cũng khó khăn, nhưng có một hiệu quả rất đặc biệt, đó là một khi đánh trúng mục tiêu, thì có thể tạo ra tác dụng trì trệ cực mạnh, dù thực lực mạnh đến đâu cũng không ngăn trở được. Khác biệt chỉ là người tu vị cao thì thời gian kéo dài ngắn chút, tu vị thấp thì thời gian kéo dài lâu chút.
Chiến lực Tô Trầm rất mạnh, nhưng tu vị hắn chỉ ngang cấp đối phương, không hề có ưu thế áp đảo, thậm chí về mặt đẳng cấp hắn còn kém thua chút ít, thế nên quyền này chí ít có thể trì trệ hắn trong vòng trên dưới ba giây.
Mặc dù Tô Trầm đã giết chết bốn tên Khai Dương cảnh, nhưng ở hiện trường trừ Khai Dương cảnh thì còn có Phí Huyết cảnh, Dẫn Khí cảnh.
Khắc này, bọn họ bất chấp hết thảy trút nghiêng toàn bộ hỏa lực về phía Tô Trầm, vô số nguyên kỹ ùn ùn công đến, giống làm bắn bia đồng loạt nện tới Tô Trầm.
Đối mặt với thế cục hung hiểm như vậy, thân hình Tô Trầm đột nhiên chợt lóe, tan biến không thấy đâu.
Tên Khai Dương đó trước kia từng thấy qua Tô Trầm sử dụng Bạch Tháp Chiết Dược, biết hắn còn có chiêu này, vừa thấy vậy, lập tức theo bản năng nhảy lên, đồng thời gia trì hộ tráo, chuẩn bị phòng ngự rất kín kẽ.
Nhưng Tô Trầm lại không xuất hiện bên cạnh hắn, mà xuất hiện sau lưng một tên Phí Huyết cảnh. Tu vị tên Phí Huyết cảnh này tuy thấp, chiến lực lại rất mạnh, kiếm khí trong tay cực sắc bén, rất có phong thái của Chung Thập Tứ khi trước, chỉ là phòng ngự tương đối sơ hở, thế nên Tô Trầm mới chọn hắn là đối tượng hạ thủ đầu tiên.
Bàn tay phách xuống, đặt sau lưng người đó, người đó bị đẩy bay lên, còn chưa rớt đất, xương cốt toàn thân đã nứt vỡ hết cả, chưa thốt được câu nào thì đã chết thảm đương trường.
Đám đông đồng loạt quay người, tiếp tục trút nghiêng hỏa lực về phía Tô Trầm.
Nguyên Huyết Hóa Thân giơ hai tay ra che chắn trước người, đồng thời trên thân Tô Trầm cũng hiện ra Mai Cách thủ hộ. Trong thoáng chốc ngắn ngủi, Tô Trầm đã liên tục gia trì mấy tầng hộ tráo trên người, đồng thời vận dụng cả Kim Cương Chiến Thể. Nhưng công kích cuồng dã như sóng biển vẫn đang oanh lên người hắn, đánh bay hắn ra sau, trên thân liên tục lấp lánh quang mang.
Lúc tầng hộ tráo sau cùng nứt vỡ, trên người Tô Trầm bắt đầu rỉ máu.
Toàn thân cao thấp, máu tuôn như suối.
Huyết hoa tiên diễm kích thích tinh thần đám đông, khiến bọn họ hưng phấn hô hào.
“Ngươi nhất định phải chết!”
Tên Nguyên Sĩ Khai Dương cảnh khi nãy hô to vọt tới, chiến đao trong tay vũ động ra hàn mang rét lạnh.
Nghiêm Hách Triết toàn tốc xung phong!
Chiến đao rét lạnh, sát ý dạt dào.
Thành công!
Mình cuối cùng đã sắp giết chết được gia hỏa khó đối phó này!
Mười vạn nguyên thạch sắp tới tay!
Trên dưới toàn thân đều khó mà kiềm chế hưng phấn, cả người Nghiêm Hách Triết không khỏi run lên.
Phốc!
Mũi đao nhập thể.
Ba phần.
Chi!
Bàn tay Tô Trầm kẹp chặt lấy chiến đao đâm vào cơ thể, ánh mắt băng lãnh nhìn đối phương.
“Không ngờ còn có thể phản kháng!”
Nghiêm Hách Triết thoáng ngạc nhiên, rồi chợt bật cười ra tiếng:
“Tử Mẫu Đoạn Trường đao!”
Phốc!
Nơi lưỡi đao đột nhiên bắn ra một đoạn mũi đao khác nhỏ hơn, đâm thẳng vào phần bụng Tô Trầm, xuyên qua cơ thể.
“Ọc”
Tô Trầm thổ ra một búng máu tươi.
“Ha ha ha ha, không nghĩ tới đúng không, mùi vị thanh Tử Mẫu Đoạn Trường đao này của lão tử thế nào?”
Nghiêm Hách Triết cất tiếng cười to.
Hắn phảng phất như đã nhìn đến mười vạn nguyên thạch đang vẫy tay với mình.
“Ngươi nói nhiều quá.”
Tô Trầm hồi đáp, trở tay oanh ra một quyền.
“Đi chết đi”!
Nhìn ra Tô Trầm đã là nỏ mạnh hết đà, Nghiêm Hách Triết hoàn toàn không sợ, trở tay vung đao chém tới, nhắm thẳng vào đầu vai Tô Trầm.
Hắn tin tưởng, đối mặt một đao kia, Tô Trầm chỉ có thể ngăn, thế công thủ một khi đã chuyển đổi, Tô Trầm sẽ không còn sức để đánh trả nữa.
Nhưng hắn sai rồi.
Tô Trầm chẳng hề để ý đến đao kia, mặc cho mũi đao chém xuống vai, gần như gọt rơi nửa cánh tay. Nhưng Phá Giáp Chùy trên tay trái cũng đã đánh trúng yết hầu đối phương.
“A”.
Nghiêm Hách Triết quát to một tiếng, máu tươi như suối trào ra từ yết hầu.
May mà hắn vẫn lui kịp, Nhiên Bạo Quyền của Tô Trầm còn chưa kịp phát uy, không đánh nát đầu hắn, bởi thế mới may mắn giữ được mạng, nhưng yết hầu đang đổ máu vẫn khiến hắn bị thương không nhẹ.
“Ô... Hô...”
Nghiêm Hách Triết vừa sợ vừa giận, muốn kêu mà lại phát không ra tiếng, chỉ biết phẫn nộ trừng trừng nhìn Tô Trầm, không nghĩ tại sao đối phương lại dám liều mạng với mình.
Không sai, lần này hắn đã lưỡng bại câu thương, nhưng trên chiến trường này còn có mấy chục người khác.
Tay phải bị phế, ngươi còn đánh thế nào?
Tô Trầm lại hoàn toàn không để ý đối phương, lúc này hắn đã căng qua ba giây, trọng lực đè nặng lên thân đã tan biến, cả người lui nhanh, trên tay trái hiện ra một bình dược tề.
Dược tề?
Trong lòng Nghiêm Hách Triết bất chợt cả kinh, đột nhiên nhớ ra trong tư liệu liên quan đến Tô Trầm có nhắc đến hắn là dược tề sư.
Dược tề sư!
Hắn là dược tề sư!
Nghiêm Hách Triết giật mình.
Sao mình lại quên mất đối phương còn là một tên dược tề sư.
Chỉ thấy Tô Trầm búng mở nắp bình thuốc, đảo lên vết thương trên vai.
Một bình dược tề trị liệu thương thế gân cốt trân quý vốn có thể dùng vài chục lần, thế mà bây giờ lại bị hắn rưới như nước lã, tiếp đó lại là một bình dược tề khác, ngửa đầu, dốc một hơi cạn sạch.