← Quay lại trang sách

Chương 555 Đổ máu (Hạ) (2)

Nháy mắt đã uống liên tục mấy bình.

Thế là ngay trước mắt Nghiêm Hách Triết, khí thế mới vừa trầm xuống của Tô Trầm lại lần nữa trướng lên.

Trong lòng hắn không khỏi hoảng hốt, biết chuyện không hay, lập tức muốn chạy trốn. Nhưng Tô Trầm đã ngừng lùi ra sau.

Đảo chân tiến tới.

Xung phong!

Giết về phía mấy chục tên nguyên sĩ xung quanh.

Nguyên Huyết Hóa Thân vốn đã ảm đạm lại trở nên uy mãnh như cũ, ngọn lửa hừng hực bùng lên thiêu đốt vạn vật, đi qua nơi đâu, tất cả đều hóa thành tro tàn, khiến Nghiêm Hách Triết nhìn mà kinh hồn bạt vía.

Lúc này hắn dù muốn trốn cũng đã muộn.

Tô Trầm đuổi theo nhanh như chớp giật, Nguyên Huyết Hóa Thân liên tục oanh ra hơn mười quyền, đánh lên thân Nghiêm Hách Triết, Nghiêm Hách Triết chỉ kịp phát ra một tiếng kêu gào bi thảm.

Lúc quyền đầu sau cùng rơi xuống, Nghiêm Hách Triết đã không gắng gượng được nữa, cứ thế chết thảm đương trường.

Đến đây, năm tên Khai Dương, mười tên Phí Huyết, hai mươi tên Dẫn Khí và năm mươi tên võ sĩ đỉnh phong đã bỏ mình, hiện trường chỉ còn lại một mảng thi hài lang tạ.

Chẳng qua sau khi giết chết Nghiêm Hách Triết, thân hình Tô Trầm thoáng ngưng trệ, thiếu chút thì té ngã xuống đất, Nguyên Huyết Hóa Thân sau lưng trực tiếp tan biến.

Đúng vậy, thật ra Tô Trầm chỉ đang giả bộ.

Hắn căn bản không có nhiều dược tề như vậy.

Khi trước bởi vì tới dự tiệc, thế nên Tô Trầm không kịp chuẩn bị gì, trong nguyên giới chỉ có một ít vật phẩm thường dùng, chứ không hề có quá nhiều dược tề.

Chính bởi thế, những dược tề mà khi xưa Tô Trầm mang đến di tích Kim Thủy, hiện tại trên người chẳng có bình nào.

Dưỡng Cân tán hắn dùng để khôi phục thương thế nơi cánh tay là thật, song hiệu quả lại không tốt như đối phương tưởng tượng. Thứ uống vào cũng chỉ là mấy bình thuốc khôi phục cấp thấp tiện tay nhặt ra, hiệu quả khôi phục có thì có, nhưng đối với Nguyên Sĩ Khai Dương cảnh mà nói thì rất hữu hạn.

Nghiêm Hách Triết hoàn toàn là bị mình hù chết. Nếu hắn không trốn mà chọn cách liều chết đánh một trận, có lẽ kết cục vẫn là bại vong, nhưng Tô Trầm nhất định cũng sẽ trọng thương.

“Mẹ nó, sau này nhất định phải mang đầy đủ dược tề trong người phòng thân, không, một tổ không đủ, phải ba tổ! Năm tổ!”

Khắc này, nhìn đống thi thể lang tạ đầy đất, Tô Trầm nghiến răng nhủ thầm.

Hiện tại trạng thái của hắn rất không tốt, liên tục chiến đấu mấy trận, Nguyên Huyết Hóa Thân đã gần đến cực hạn, tuy có thể dùng nguyên thạch bổ sung nguyên lực, nhưng thể lực đã tiêu hao lại rất khó bổ sung, thế nên phải vội vàng rời khỏi nơi này.

Chỉ là bao vây quanh Nam Lăng Sơn có tận ba tầng, bây giờ Tô Trầm mới chỉ giết qua tầng thứ hai.

Hơn nữa lấy động tĩnh mới phát ra vừa rồi, người tụ tập ở tầng thứ ba sợ rằng đã đạt tới sáu bảy tổ. Tưởng muốn xông ra e là điều không dễ.

Tô Trầm kiểm tra năng lượng bóng tối trong thủ sáo, đã còn thừa không nhiều, thế là bèn dứt khoát ngừng lại, tìm gốc cây nghỉ ngơi.

Thời gian nghỉ ngơi không dài, rất nhanh đã nhìn thấy phía dưới có một đám người đang đi lên.

Cầm đầu hách nhiên chính là một thân ảnh mà hắn rất quen thuộc.

Long Khánh Giang.

Vị gia chủ Long gia này đích thân tới đây.

Nhìn thấy Long Khánh Giang, Tô Trầm khẽ cười.

Người hắn muốn đợi chính là Long Khánh Giang.

Thập đại huyết mạch quý tộc mỗi bên thủ một phương, bắt đầu từ khi còn ở dưới núi, Tô Trầm đã biết Long Khánh Giang ở ngay trên tuyến đường này, hơn nữa còn đang nắm giữ đạo phòng tuyến sau cùng.

Đây cũng là lý do vì sao hắn tuyển chọn hướng này.

Hiện tại Long Khánh Giang chính đang dẫn thuộc hạ đi lên, vẫn là năm tổ nhân mã, năm vị Khai Dương Cảnh, ngoài ra còn bao gồm một cường giả Khai Dương đỉnh phong là Long Khánh Giang.

Dù Long Khánh Giang đã rất cẩn thận để thủ hạ đi ở mặt trước nhất, song chính hắn vẫn tập trung nhìn quanh tứ phía.

Đối với Tô Trầm, Long Khánh Giang biết dù cẩn thận thế nào đều không quá đáng.

Trước kia lúc còn chưa tới đây, hắn đã cảm giác được bên này có nguyên lực ba động cường liệt. Loại nguyên lực ba động đó mạnh đến độ khiến hắn cả kinh, cảm giác cứ như là do cường giả Khai Dương đỉnh phong đánh ra.

Nhưng dù là Khai Dương cảnh đỉnh phong như hắn, nếu muốn giết sạch năm tổ nhân mã trong thời gian ngắn như vậy e rằng cũng không khả năng.

Khăng khăng Tô Trầm lại làm được.

Lúc chứng kiến cảnh thây ngang khắp đồng trên sườn núi, ai nấy đều không khỏi chấn hám.

Bọn họ rốt cục đang đuổi bắt yêu nghiệt gì đây?

Làm sao hắn có thể làm được như thế?

Ngay khi đám đông còn đang kinh hãi, chỉ nghe sưu một tiếng, trong rừng đột nhiên bay tới một vật.

“Cẩn thận!”

Đám đông đồng thanh kêu to.

Đồng thời ai nấy đều làm tốt chuẩn bị phòng bị.

Ba!

Một bình dược tề nện lên tảng đá nơi không xa, vỡ thành vụn phấn.

“Là dược tề, có thể là độc vụ!”

Có người kêu nói.

Đám đông đồng loạt che lại miệng mũi.

Nhưng trong bình thuốc lại không xuất hiện khí thể hay sương khói nào hết.

Đây là chuyện gì?

Chẳng lẽ là độc vô sắc vô hình?

Đám đông dồn dập suy đoán, trong lòng rất căng thẳng, cũng bởi thế không ai chú ý tới sắc mặt Long Khánh Giang ở đằng sau.

Khoảnh khắc khi bình thuốc xuất hiện, sắc mặt hắn chợt trở nên khó coi vô cùng.

Bởi vì hắn nhận ra, bình dược tề kia là thuốc trị liệu cho con trai hắn.

Một thanh âm yên ắng truyền tới tai hắn:

“Ngươi khỏe chứ, Long đại tộc trưởng.”

Sau khi bị U La Sát Linh của Vệ Liên Thành xâm thực, Long Thiếu Du một mực nằm trên giường bệnh.

Đến đây đã được sáu năm.

Trong sáu năm qua, hắn có thể sống được là nhờ một đại phu tên Trần Thư.

Mấy năm nay, Long Khánh Giang cũng từng thử tìm những người khác, dùng phương pháp khác, nhưng không một ngoại lệ, toàn bộ đều thất bại.

Chỉ có thuốc của vị Trần đại phu kia là có thể kéo chậm độc tính trong người Long Thiếu Du.

Long Khánh Giang cũng từng hoài nghi về thân phận Trần Thư, thậm chí nghĩ đến khả năng người đó là Tô Trầm.

Nhưng hắn không dám đi chứng thực.

Hắn sợ hãi.

Nhỡ chứng thực Trần Thư đúng là Tô Trầm, vậy mình nên làm gì?

Hắn không nguyện nghĩ đến kết quả đó, thế nên chỉ còn cách tránh né.

Nhưng vấn đề lớn nhất là rồi có một ngày hắn có muốn tránh cũng không tránh được.

Ngày đó, khắc này, cuối cùng đã tới.

Lúc bình thuốc kia rơi trên mặt đất té thành vụn phấn; lúc thanh âm Tô Trầm vang vọng trong tai, Long Khánh Giang biết điều gì sắp sửa diễn ra.

Tô Trầm truyền âm:

“Thời gian cấp bách, ta không nói nhảm làm gì. Giờ ngươi có hai lựa chọn, một là giết ta, hai là trợ giúp ta. Nếu chọn phương án sau, vậy thì khống chế con Đoản Vĩ Hồ Khuyển kia, sau đó nhường ra một con đường. Ta đi rồi, sau này sẽ quay lại giải độc triệt để cho con trai ngươi, hai chúng ta không ai nợ ai. Ngày sau ngươi đối phó ta thế nào cũng được.

Long Khánh Giang hít một hơi dài.

Hắn không nói gì thêm.

Hai bên đều là lão giang hồ, lời dư thừa không cần nói làm gì, nơi đây cũng không có không gian để ra giá mặc cả.

Thế nên hắn không nói hai lời, trực tiếp đi tới bên cạnh tên thủ hạ gần đó, ôm chặt lấy Đoản Vĩ Hồ Khuyển, không cho nó phát ra động tĩnh.