← Quay lại trang sách

Chương 557 Bán ra

Tô phủ.

Thạch Minh Phong cả kinh nhìn Tô Trầm:

“Ngươi còn sống đúng là ngoài ý liệu của ta, ta đã sớm nói phái cấp cho ngươi mấy tên cường giả bảo hộ, nhưng ngươi cứ không chịu, giờ thấy rồi chứ? Ngươi thiếu chút thì mất mạng.”

“Nhưng rốt cuộc ta đâu có chết.”

Tô Trầm thản nhiên nói.

“Chỉ là lần này thôi, một lần thất bại, bọn họ nhất định sẽ tới nữa, thẳng đến khi thành công mới thôi.”

Tô Trầm gật gật đầu:

“Ta cũng nghĩ như vậy, thế nên ta muốn giải quyết sạch bọn chúng trước khi điều đó xảy ra.”

Nghe nói thế, Thạch Minh Phong ha ha cười đáp:

“Cuối cùng ngươi cũng nghĩ thông. Không sai, tiên hạ thủ vi cường! Nếu thập đại quý tộc đã dốc túi với ngươi, vậy ngươi có thể sử dụng lá bài tẩy là chúng ta. Để bọn họ xem xem rốt cục thực lực ẩn tàng của ai mới càng mạnh, hắc hắc, chỉ cần ngươi trả ra chút đại giá nho nhỏ, Vĩnh Sinh điện đường có thể dễ dàng nhổ cả gốc bọn họ.”

Tô Trầm đương nhiên hiểu được đại giá nho nhỏ theo như lời Thạch Minh Phong là gì – nhượng một thành lợi nhuận trong quá trình phân phối dược tề.

Nói là một thành, nhưng con số thực tế lại cao đến trên ức nguyên thạch.

Tô Trầm lắc lắc đầu:

“Ta không định tiêu nhiều tiền như vậy để đối phó bọn họ, thành thật mà nói dù không tiêu tiền ta đều không có ý mời các ngươi giúp đỡ.”

Thạch Minh Phong nghe mà không khỏi cười khổ:

“Vĩnh Sinh điện đường là ma quỷ à? Đáng để ngươi phòng bị cẩn thận vậy ư?”

Tô Trầm cười đáp:

“Vĩnh Sinh điện đường đương nhiên không phải ma quỷ, nhưng gọi là minh hữu thì phải biết bảo trì cự ly thích hợp. Nếu đi lại quá gần, chỉ sợ không phải kết minh, mà là gia nhập.”

Thạch Minh Phong nhai nuốt ý tứ trong lời này một lát, cuối cùng gật đầu nói:

“Ngươi nói cũng đúng, sự tỉnh táo của ngươi khiến ta phải giật mình. Có điều không dựa chúng ta, ngươi tính đối phó đám quý tộc huyết mạch kia thế nào? Phải biết trong đám quý tộc kia chỉ có một tên Vương Chiến Vũ, theo ta được biết, thập đại quý tộc chí ít có tồn tại ba tên Dao Quang cảnh, như thế mới đủ sức áp chế An Tự Nguyên.”

“Hiện tại thực lực của ta còn chưa đủ, nhưng ta dự tính không bao lâu nữa thì sẽ đủ.”

Tô Trầm hồi đáp.

“Cần bao lâu?”

Thạch Minh Phong sửng sốt, lời này rốt cục có ý gì.

Tô Trầm hồi đáp:

“Tự nhiên là phải đề thăng bản thân đến mức có thể đánh bại đối thủ”.

Nghe nói vậy, Thạch Minh Phong không khỏi bật cười:

“Ngươi đùa chắc? Đây là điều không khả năng. Ta biết ngươi có chiến tích thắng được cả Khai Dương cảnh khi mới chỉ là Phí Huyết cảnh, chẳng qua điều này chẳng chứng minh được gì. Ở nguyên hoang, có rất nhiều thiên tài có thể làm được như vậy. Nhưng Phí Huyết có thể thắng Khai Dương, lại không đồng nghĩa với Khai Dương sẽ có thể thắng Dao Quang, đó là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng!”

Đúng vậy, giữa cảnh giới và cảnh giới cũng có khác biệt.

Khác với các cảnh giới trước, chênh lệch giữa Dao Quang cảnh và Khai Dương cảnh là rất lớn, điểm này từ biểu hiện của Vương Chiến Vũ so với những Nguyên Sĩ Khai Dương cảnh trước kia thì đã có thể thấy được phần nào.

Trở thành Dao Quang cảnh liền có thể phi thiên độn địa, hô phong hoán vũ, có được đại uy năng, đã từng là cực hạn mà Nhân tộc có khả năng đạt tới. Khi đó, mọi người đều cho rằng đó là đỉnh điểm của tu hành, thành tiên thành thánh.

Thẳng đến sau này lần lượt khai sáng ra cảnh giới mới, mọi người mới biết trên đường thông tới đỉnh phong thật ra còn có vô số cảnh giới chưa biết, như bậc thềm leo lên, một đường thẳng tới.

Chính bởi thế, ở một khía cạnh nào đó, Dao Quang cảnh đại biểu cho lực lượng cực trí mà Nhân tộc có thể vươn tới được, đến tận hiện tại vẫn có sức uy hiếp cực đại.

Một gia tộc có được Dao Quang cảnh, khi ấy mới tính là đặt định căn cơ, là chỗ dựa cho gia tộc.

Nếu Dao Quang cảnh đều không có, thì cái gọi là gia tộc chỉ là hư vọng mà thôi.

Nếu nói một tên Nguyên Sĩ Khai Dương có thể dễ dàng đánh bại năm tên Nguyên Sĩ Phí Huyết, như vậy sai biệt giữa Dao Quang và Khai Dương không phải phép tỉ dụ đơn giản lấy một so năm kể trên.

Dao Quang có Liên Đài thất phẩm, một tầng Liên Đài là một tầng thực lực riêng.

Dao Quang Liên Đài nhất phẩm đã có thể dễ dàng nghiền áp Khai Dương đỉnh phong, sai biệt thực lực là một so mười.

Năm đó thập nhất thúc của Chư gia là nhất phẩm Liên Đài, lại nhẹ nhàng nghiền áp một nhóm Nguyên Sĩ Khai Dương đỉnh phong gồm Trương Đình Nguyệt, Chung Thập Tứ và đại lượng thủ hạ, nếu không phải Tô Trầm dùng Chư Tiên Dao tạo ra nhược điểm cho thập nhất thúc, thì thập nhất thúc diệt đám người kia căn bản không đến nỗi thụ thương.

Đó mới chỉ là Liên Đài nhất phẩm, mỗi lần Liên Đài đề thăng một phẩm, thực lực Dao Quang sẽ đề thăng một đoạn lớn.

Vương Chiến Vũ là Liên Đài tam phẩm, chiến lực chân thực của y còn mạnh hơn cả thập nhất thúc với huyết mạch Yêu Hoàng, mà tồn tại giống như hắn, trong đám huyết mạch quý tộc chí ít còn hai tên, một tên trong đó chính là người Tô Trầm từng gặp qua, Thân Nguyên Hồng.

Thế nên bây giờ nghe Tô Trầm nói chờ đến lúc mình có thực lực đánh bại được đối thủ, Thạch Minh Phong không khỏi bật cười.

“Cho nên mới phải nghĩ cách đề thăng.”

Tô Trầm hồi đáp.

Thạch Minh Phong lắc đầu liên tục:

“Thăng thế nào ngươi cũng không khả năng chiến thắng một tên cường giả Dao Quang cảnh, dù ngươi nện xuống tư nguyên bằng trời, nguyên khí cực phẩm đầy người, chất thêm vô cùng vô tận nguyên thạch và dược tề cũng chưa chắc làm được...”

Hắn đột nhiên nghẹn họng.

Khắc này hắn như chợt nghĩ đến điều gì, cả kinh nhìn Tô Trầm.

Tô Trầm mỉm cười:

“Nhìn cái gì, ngươi biết phương án rồi đấy.”

Thạch Minh Phong há hốc mồm nhìn hắn, trong mắt đầy vẻ chấn kinh:

“Ngươi tính toán...”

“Cũng đến lúc rồi.”

Tô Trầm hồi đáp:

“Không phải các ngươi đợi ngày này lâu lắm rồi ư?”

Thạch Minh Phong gật gật đầu:

“Đúng là đã đợi quá lâu.”

Thế giới Mộng.

Tùy theo Tô Trầm tiến vào, Mộng Tinh Linh Lộ Lộ lần nữa xuất hiện bên cạnh hắn.

“Tuần thú Mộng được người tôn kính, Lộ Lộ đã lâu không được đến ngài triệu hoán, chẳng lẽ ngươi quên mất Lộ Lộ đáng thương này rồi sao?”

Mộng Tinh Linh tung bay vòng quanh người Tô Trầm, phát ra thanh âm dịu nhẹ, giọng điệu đầy vẻ ủy khuất.

“Ta đây không phải triệu hoán ngươi rồi ư.”

Tô Trầm mỉm cười.

“Cái đó khác!”

Lộ Lộ chống tay lên eo đáp lời:

“Người ta là Mộng Tinh Linh chuyên chúc của ngươi. Phải biết một Mộng Tinh Linh chỉ có thể chuyên chúc phục vụ một Mộng sử, điều này là để đảm bảo phục vụ tốt nhất. Nhưng hiện tại ngươi cả ngày chẳng thấy triệu hoán ta, cũng không tiến hành mua bán gì trong Mộng Ảo thành bảo, mỗi ngày trừ tiêu tốn chút Mộng Chi Thủy Trích luyện tập áo thuật thượng cổ ra thì không còn tiêu tốn nào khác, dẫn đến công trạng của Lộ Lộ hạ thấp rất nhiều, toàn phải dựa vào làm đạo du (hướng dẫn) cho Mộng sử bình thường mới duy trì được cuộc sống. Hiện giờ công trạng ta chán lắm, chán lắm luôn!!!”

Nói đến chỗ này, Lộ Lộ liên tục lắc đầu giậm chân than vãn, chỉ là bộ dáng tuy tức giận nhưng vẫn rất đáng yêu.