← Quay lại trang sách

Chương 556 Chạy thoát

Đoản Vĩ Hồ Khuyển đã phát hiện Tô Trầm ở ngay phụ cận, nhưng nó sẽ căn cứ theo cự ly xa gần mà phát ra động tĩnh với các mức độ khác nhau.

Nếu Tô Trầm vượt qua đám người này thì tất sẽ khiến Đoản Vĩ Hồ Khuyển phát ra động tĩnh cực lớn, như thế nhất định sẽ khiến đám đông phát giác.

Thế nên Long Khánh Giang tất phải tự thân khống chế Đoản Vĩ Hồ Khuyển, hơn nữa còn bắt đám đông tản ra cách xa mình một chút.

Ôm lấy Đoản Vĩ Hồ Khuyển, hắn có thể cảm nhận được chó nhỏ trong tay giãy dụa càng lúc càng mạnh.

Nó phát giác thấy mục tiêu tìm kiếm bấy lâu chính đang càng lúc càng gần, thế nên nó rất kích động, rất hưng phấn, tưởng muốn lớn tiếng kêu.

Nhưng tay Long Khánh Giang lại như chiếc kìm siết chặt nó, không cho nó động, không cho nó kêu, nguyên lực như dây xích buộc lấy nó, khốn chặt nó, khiến nó chỉ có thể phát ra tiếng nức nở ủy khuất.

Đột nhiên, Đoản Vĩ Hồ Khuyển chợt giãy dụa mãnh liệt, giống như phản đánh sau cùng của vật săn khi gần chết, độ chấn động đột nhiên tăng lên, Long Khánh Giang suýt nữa thì tuột tay.

Chỉ nháy mắt, hắn cảm nhận được.

Cái tên ẩn tàng trong bóng tối kia đang đứng trước mặt mình.

Đứng ngay đối diện.

To gan thật! Long Khánh Giang không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh.

Bên tai lần nữa vang lên tiếng của Tô Trầm, chỉ là không phải dùng cách truyền âm, mà là đối thoại bình thường, trực tiếp.

Áp thấp giọng đối thoại.

Như hai người thì thầm vào tai nhau.

Tô Trầm sáp lại bên tai hắn, nhẹ giọng nói:

“Đa tạ, Long đại tộc trưởng.

Sau đó hắn vuốt đầu tiểu hồ khuyển một cái, rồi cứ thế rời đi.

Hồ khuyển ôm trong tay dần dần an tĩnh lại.

Thẳng đến sau cùng, đình chỉ giãy dụa.

Long Khánh Giang biết, Tô Trầm đã triệt để thoát khỏi trùng vây.

Đám thủ hạ quanh bốn phía vẫn đang tìm kiếm khắp nơi, nhưng sau khi bình thuốc kia nện vỡ thì không thấy có động tĩnh nào khác.

Tô Trầm chẳng thấy đâu.

Tan biến.

Đi rồi.

Không ai biết hắn đã đi đâu, lúc này mọi người còn chưa nghĩ tới Tô Trầm đã thoát khỏi trùng vây, chỉ cho rằng có thể hắn đang tháo chạy ngược lên núi.

Thế nên đám đông dồn dập nghị luận không thôi, muốn tiếp tục ép sát lên núi, muốn bức hắn ra cho bằng được.

Mọi người còn đang thảo luận nên bố phục thế nào, bao vây ra làm sao.

Long Khánh Giang đứng ở nơi đó, như xác mất hồn.

Hắn không thể nói gì, không thể làm gì, chỉ ngẩn ngơ lắng nghe, trong lòng muốn khóc, lại muốn cười.

“Gia chủ, gia chủ, ngài làm sao vậy?”

Một tên thủ hạ nhẹ giọng gọi Long Khánh Giang.

“Hả!”

Long Khánh Giang như mộng mới tỉnh:

“Các ngươi thương nghị ra gì chưa?”

“Tô Trầm khả năng đã chuyển hướng khác.”

Thủ hạ kia hồi đáp:

“Mọi người cảm thấy, chúng ta không nên khinh suất tiến lên, mà cần giữ vững phòng tuyến. Rốt cuộc thực lực Tô Trầm... Không thể khinh thường.”

Năm tổ nhân mã cứ vậy mà bị giết, ai nấy đều sợ hãi.

Tên thủ hạ kia thoáng quan sát sắc mặt Long Khánh Giang, xác nhận hắn không phản cảm, không tức giận, mới dám nói ra bốn chữ sau cùng.

“À, thế hả?.”

Long Khánh Giang đáp một tiếng, sau đó gật gật đầu:

“Cũng được, vậy làm theo ý kiến các ngươi.”

“Vâng!”

Tên thủ hạ kia ngạc nhiên nhìn hắn một cái, chẳng qua nghĩ nghĩ thì cũng cảm thấy khả năng gia chủ bị trường sát phạt này của Tô Trầm dọa cho sững sờ, trong lòng không nghĩ nhiều, cứ thế rời đi sắp xếp nhiệm vụ.

Thế là Long Khánh Giang cứ vậy nhìn đám thủ hạ, gia tộc và những người khác tiếp tục sưu tầm trên núi, tìm kiếm người vốn sớm đã biến mất khỏi đây.

Dưới núi, Tô Trầm cũng đang nhìn lên trên núi.

Sắc trời đã tối, trên núi lấp lánh ánh đèn, chiếu sáng như ban ngày.

“Xem ra đêm nay bọn họ không định nghỉ ngơi.”

Tô Trầm cười cười, quay đầu rời đi.

Đuổi bắt tiến hành tổng cộng ba ngày.

Thật ra đến ngày thứ hai vòng vây đã kéo lên đỉnh núi, chẳng qua sau một hồi tra tìm không thu được gì, đám huyết mạch quý tộc kia lại lần nữa phái người tra tìm thêm lần nữa.

Sơ dĩ làm vậy là bởi trong thành Thanh Hà không truyền ra tin tức nói Tô Trầm đã trở về.

Nếu Tô Trầm chưa trở về, vậy chứng tỏ khả năng hắn còn ở trên núi.

Thế nên bọn họ tiếp tục gắng sức tìm kiếm.

Tô Trầm mất dấu, hệt như một sợi dây vô hình, khiên động tâm tư vô số người.

Đương nhiên ai cũng không ngờ được rằng, lúc này Tô Trầm chính đang ngồi trong bao gian Túy Hương lâu uống rượu cùng Vương Văn Tín.

“Ta thật phục ngươi, chẳng những có thể trốn ra được từ bao vây của cường giả Dao Quang cảnh và đám thủ hạ thập đại quý tộc, mà trốn ra được rồi còn có thể tiếp tục khiến bọn họ phải bôn ba vất vả vì ngươi.”

Châm một chén đầy cho Tô Trầm, Vương Văn Tín cười nói.

“Một là muốn thừa thế tiếp tục khiến đám gia hỏa kia hao phí thêm chút tài lực, hai nữa cũng là để bảo hộ cho Long Khánh Giang. Ai cũng không phải kẻ ngu, ta giết một đám người ở phòng tuyến do Long Khánh Giang phụ trách, sau đó mất dấu, tiếp đó lại xuất hiện trong thành Thanh Hà. Không lâu sau, bệnh Long Thiếu Du đột nhiên chuyển tốt. Tất cả yếu tố này liên hệ lại, muốn đoán ra chân tướng cũng không khó.”

“Ngươi định cứu con trai hắn thật à?”

“Làm người phải có uy tín chứ. Hơn nữa ta bảo vệ hắn như vậy, chuyện này của Long Khánh Giang theo ta thấy sớm muộn gì cũng bị phát hiện. Đến lúc đó danh tiếng giữ lời hứa đối với địch nhân của Tô Trầm lại được truyền ra... Ừ, không thiệt đi đâu được.”

Tô Trầm ném một hạt đậu phộng vào trong miệng, chậm rãi nhai nuốt, miệng nói.

“Nói cũng phải, vậy mấy ngày nay ngươi cứ ở chỗ ta, chờ thêm một thời gian rồi tính.”

“Không được, ta còn có nguyên nhân thứ ba, đó là muốn xem xem tên khốn khiếp Lỗ Thanh Quang kia sẽ làm gì. Hoặc nói cách khác, chí ít phải để An Tự Nguyên nhìn rõ ràng trong ba ngày này Lỗ Thanh Quang đã làm gì. Giờ cũng sắp đến lúc rồi.”

Tô Trầm nói.

Trong ba ngày này Lỗ Thanh Quang đã làm gì?

Hắn chẳng làm gì cả.

Không làm gì cả chính là phản bội lớn nhất.

Nếu chỉ một ngày thì hắn còn có thể tìm mượn cớ, chứ ba ngày thì hắn chẳng lấy đâu ra mượn cớ nữa cả.

Tô Trầm muốn cho An Tự Nguyên nhìn rõ ràng, rốt cục là ai ở sau lưng ám toán bọn họ.

“Hiểu rồi!”

Vương Văn Tín gật gật đầu:

“Tiếp theo ngươi tính làm thế nào?”

“Giúp ta phát một phần tin tức cho Giang Tích Thủy, nói với hắn, từ giờ trở đi, hắn có thể tiến hành đại nghiệp thống nhất thủy phỉ. À đúng rồi, đừng quên Hà Tây lâm, để hắn nhân tiện thu phục luôn khu trại nơi đó. Được rồi, còn cả Hợp Thịnh Đường kia nữa, cũng xử lý luôn một thể.”

“Làm sao? Giờ ngươi muốn đối đầu chính diện với đám quý tộc kia?”

Vương Văn Tín cả kinh.

Tô Trầm âm trầm đáp:

“Sở dĩ ta không vét hết nguồn lực Hà Tây lâm vào tay mình, trên thủy đạo cũng lưu cho bọn họ một phần cơ hội, là bởi ta không muốn bức ra Dao Quang cảnh. Giờ Dao Quang cảnh đã xuống tay với ta... Vậy ngươi cảm thấy ta còn cần thiết phải giữ kẽ nữa không? Thông báo đi, lần này lão tử muốn tiệt đứt gốc bọn chúng, để bọn chúng biết hậu quả khi chọc giận ta sẽ thế nào!”