← Quay lại trang sách

Chương 560 Kiếm một món lớn (2)

Nhưng đây không phải toàn bộ thu nhập của Tô Trầm, thậm chí không phải thu nhập chủ yếu nhất.

Đầu to thực sự tự nhiên phải kể đến Tam Dương dược tề.

Ba mươi bốn vạn người mua sắm pháp môn, nhưng không có nghĩa là chỉ có ba mươi bốn vạn người duyệt đọc. Con đường truyền miệng dưới tầng đáy khiến số người duyệt đọc thực tế sớm đã đột phá trăm vạn. Mà phương pháp xung kích Khai Dương có thể trộm đọc, chứ Tam Dương dược tề thì không lấy trộm được, tất phải đi dược đường mua sắm.

Quan trọng nhất là, phương pháp xung kích Khai Dương có tỷ lên thành công ba thành, đồng nghĩa với bình quân mỗi người muốn tấn thăng Khai Dương, thật ra phải mua tận ba bình dược tề.

Bởi thế dù cho chỉ có ba mươi vạn người cần xung kích cảnh giới, song lượng tiêu hao thực tế lại lên đến trên dưới trăm bình, vừa khéo phù hợp con số Tô Trầm mong đợi.

Đương nhiên trên thực tế không khả năng có nhiều người “vừa khéo” muốn xung kích cảnh giới như vậy, nhưng mọi người đều có thói quen, lúc nhìn thấy thứ tốt lại nhịn không được muốn sở hữu. Thế nên sau khi Tam Dương dược tề chứng thực công hiệu, rất nhiều người dù chưa tới mức cần xung kích, nhưng cũng chen chúc mua sắm, chỉ sợ sau này mua không được.

Sự thực cũng đích xác như thế, kết quả của việc được tung hô quá độ là Tam Dương dược tề nhanh chóng ngừng hàng, mặc dù Tô Trầm sớm đã chuẩn bị trên trăm vạn bình nhưng cũng không đủ. Ngược lại một ít người mua sắm số lượng lớn, nhân lúc ngừng hàng âm thầm nhấc giá lên, kiếm được một khoản không nhỏ, chẳng qua những điều đó không liên quan gì đến Tô Trầm. Hắn có thể quản được chính mình, chứ không thể hạn chế người khác không nâng giá, chỉ có Vĩnh Sinh điện đường là gấp đến giậm chân.

Chính bởi thế, phương pháp vô huyết xung kích Khai Dương diện thế còn chưa đến một tháng, một trăm vạn bình hàng tồn đã chính thức cạn hết, lô hàng tiếp theo muốn bán cũng phải đợi hai tháng sau mới chế tạo ra được.

Nhóm hàng này giúp Tô Trầm giành được một khoản lợi ích không mọn.

Chẳng qua tiếp theo Tô Trầm không có ý chế tác Tam Dương dược tề nữa.

Bởi vì không cần thiết.

Tháng thứ ba từ khi phương pháp vô huyết xung kích Khai Dương diện thế, Vân Bức lại ra tay lần nữa.

Lần này là trực tiếp công khai bán ra phương pháp chế tác Tam Dương dược tề.

Đúng vậy, mặc dù mặt sau còn sẽ có vô số nguyên sĩ Phí Huyết cần mua sắm dược tề, nhưng Tô Trầm không tính toán bán thêm nữa.

Tam Dương dược tề không phải loại dược tề quá khó để phá giải, thành phần tài liệu của nó rất bình thường, phương pháp chế tác cũng giản đơn, bất kỳ dược tề sư cấp đại sư nào chỉ cần tiêu tốn một đoạn thời gian đều có thể phá giải.

Đây là một hạng mục mua bán chú định không cách nào lũng đoạn được.

Chính bởi thế Tô Trầm mới chịu một hơi bán ra trăm vạn bình Tam Dương dược tề, chính là để tận dụng hết khả năng kiếm lớn trong một khoảng thời gian ngắn, sau cùng ném ra phối phương dược tề, như vậy lại kiếm thêm một khoản.

Trên thực tế hắn chọn thời cơ ném ra phối phương dược tề khá là kịp thời, bởi vì bên ngoài đã có mấy vị dược tề đại sư sắp phá giải được Tam Dương dược tề.

Lúc này Tô Trầm đột nhiên ra tay, bỗng chốc khiến công sức và lượng lớn tư nguyên bọn họ bỏ ra trước kia hóa thành bong bóng, tức đến độ đám dược tề đại sư kia giậm chân không thôi, giá cả dược tề cũng nhờ đó mà khôi phục bình thường, một ít kẻ khổ tâm đầu cơ tích trữ bởi thế tổn thất thảm trọng, tiền kiếm được lúc trước trôi sông hết cả.

Sau khi phương pháp chế tác Tam Dương dược tề truyền ra, bình cảnh xung kích Khai Dương triệt để tan biến, nhờ đó Hà Tây lâm trở thành trọng điểm quan chú mới nhất.

Bởi vì Tam Dương dược tề có một loại tài liệu tên là Ưng Ẩn thảo, là đặc sản của Hà Tây lâm, khi xưa chính bởi vì phát hiện loại tài liệu này mới thúc đẩy Tô Trầm chế tạo ra Tam Dương dược tề, hoàn thành phương pháp xung kích Khai Dương.

Ngày phối phương được công bố, giá cả Ưng Ẩn thảo trực tiếp tăng lên gấp mười. Trước đó Tô Trầm sớm đã tích trữ đại lượng Ưng Ẩn thảo, thừa thế ném ra, lại kiếm thêm một khoản.

Liên tiếp ba lần thao tác, khiến Tô Trầm giành được lợi ích rất khả quan.

Chỉ trong thời gian ba tháng ngắn ngủi, Tô Trầm và Vĩnh Sinh điện đường đã bán ra tổng cộng chừng một trăm mười vạn bình Tam Dương dược tề, giành được lợi nhuận hai mươi bảy ức năm ngàn vạn, trong đó Tô Trầm được phân mười sáu ức năm ngàn vạn, lại thêm bán ra phối phương và thu nhập từ Ưng Ẩn thảo, hoạch lợi mười tám ức hai ngàn vạn, trở thành người thắng lớn nhất trong trận tranh tài đoạt tiền lần này. Vĩnh Sinh điện đường giành được mười một ức, gạt đi chi phí nhân công vật liệu, lãi ròng ước chừng đạt tới trên dưới chín ức, thu hoạch cũng rất lớn, trên trên dưới dưới đều vui mừng không thôi.

Con số này là khoản tiền mà rất nhiều đại quý tộc không cách nào có được, đến độ Cương Nham vừa nghe kiếm nhiều như vậy, phải mất nửa ngày mới hiểu được đó là khoản cự phú lớn cỡ nào.

Nếu nói trong chuyện lần này có chỗ nào không vừa ý, thì đó chính là Vĩnh Sinh điện đường đã biết thân phận Vân Bức của hắn.

Chẳng qua Tô Trầm không để ý, rốt cuộc trừ Vĩnh Sinh điện đường, thật ra còn có Chư gia biết nữa.

Thân phận Vân Bức chú định không cách nào bảo mật lâu dài, chuyện Chư gia có thể làm năm đó, đại quý tộc khác cũng có thể làm, hiện tại hết thảy những gì Tô Trầm cần là tận hết khả năng kéo chậm thời gian bọn họ phát hiện.

Nhưng hắn biết, sớm muộn sẽ có một ngày, mình phải đối mặt trực diện với những đại quý tộc kia.

Mà trước thời điểm đó, điều duy nhất mình có thể làm là tăng cường bản thân.

Thế nên tiếp theo Tô Trầm phải dùng tiền đổi thành thực lực!

“Ngươi muốn đi thành Trường Bàn?”

Đại đường Tô phủ, Vân Báo kinh ngạc hỏi.

Tô Trầm hồi đáp:

“Lần bán ra phương pháp xung kích Khai Dương này kiếm được một khoản, ta tính tiêu phần lớn nhằm tăng cường thực lực. Thế nào, có hứng thú đi một chuyến với ta không? Ngươi cũng có chỗ tốt đấy.”

“Được đó!”

Nghe thấy đi tiêu tiền, Vân Báo lập tức hứng thú đáp.

Thành Trường Bàn là quốc đô Long Tang, cũng như những quốc gia Nhân tộc khác, nơi đó có thể nói là nơi tập trung những tài liệu, bảo vật tốt nhất. Đáng tiếc khi xưa lúc còn là đệ tử bọn họ đều học tập trong Tiềm Long viện, hơn nữa trên người cũng không có gì tiền, dù ở trong Trường Bàn thành nhưng không có cơ hội mua bán gì. Hiện nay Tô Trầm đại phát hoành tài, theo đó Vân Báo mới có cơ hội đi Trường Bàn thành tiêu pha một phen, sao hắn có thể không nguyện ý cho được.

Trừ tăng thêm thực lực ra thì còn có một nguyên nhân khác, đó chính là hắn nhớ Cố Khinh La.

Vài ngày trước đó Cố Khinh La phụng mệnh đi Trường Bàn thành làm việc, hiện nay vẫn đang ở trong thành. Tô Trầm và Cố Khinh La luôn bảo trì liên hệ, sau khi biết được tự nhiên nổi ý muốn gặp.

Giống như mỗi thiếu niên khi trên tay có tiền đều muốn chiêu đãi nữ nhân mình yêu một phen, Tô Trầm khó mà tránh được tâm tư như thế.