Chương 561 Gặp lại
Thế là sau một hồi thương nghị, Tô Trầm Vân Báo mang theo Cương Nham cùng lên đường.
Sau hơn mười ngày đi đường, ba người tới Trường Bàn thành.
Từ xa xa đã nhìn thấy một đạo thiến ảnh bay tới, lao thẳng vào trong lòng Tô Trầm, không phải Cố Khinh La thì còn là ai.
Bắt lấy tay Tô Trầm, trong mắt Cố Khinh La hiện đầy vẻ hớn hở, đồng thời còn mang chút giận dỗi, nói:
“Sao giờ mới đến?”
Tô Trầm mỉm cười:
“Từ Thanh Hà đến Trường Bàn, đường xá xa xôi, chúng ta đã đi gấp lắm rồi, không hề có chút buông thả nào cả.”
Cố Khinh La dùng ngón tay ngọc trạc lên trán Tô Trầm:
“Ngươi đúng là ngốc thật, sao không mua một chiếc Xuyên Vân Thoa mà dùng.”
Xuyên Vân Thoa là một loại công cụ phi thành nguyên khí sĩ thường dùng, thuộc loại đại hình nguyên khí, khu động bằng nguyên thạch, người ngồi trong đó có thể ngự không phi hành. Tốc độ bay cực nhanh, dù tới Dao Quang cảnh vẫn hữu dụng, quả thực là đồ tốt dùng cho lữ hành, giết người phóng hỏa.
Chẳng qua giá cả thứ này rất đắt đỏ, dù là Xuyên Vân Thoa cấp thấp nhất cũng có giá lên đến vài trăm vạn, thế nên Tô Trầm mãi mà không bỏ được tiền ra mua.
Lần này phát tài, tất nhiên là phải xa xỉ một phen cho bõ.
Vậy nên Tô Trầm bèn cười nói:
“Đang có ý đó. Hay là giờ chúng ta cùng đi Phi Nguyệt Phường?”
Phi Nguyệt Phường được coi là cửa hàng nguyên khí hàng đầu ở Long Tang, bên trong có vô số loại kỳ trân dị bảo.
Nếu đã muốn tới tiêu xài một phen thoải mái, tất nhiên phải đến thẳng nơi tốt nhất mà mua.
Cố Khinh La đang định đáp ứng, chợt nghe phương xa vang lên một thanh âm:
“Thất muội, ngươi chạy tới đây là để gặp người này à?”
Nghe tiếng quay đầu, chỉ thấy một tên thanh niên nam tử rảo bước đi tới.
Bước lại bên người Tô Trầm, quan sát toàn thể một phen, miệng nói:
“Đây chính là cái tên Tô Trầm mà ngươi ngày nhớ đêm mong? Ta thấy cũng bình thường thôi mà.”
“Không biết gì thì câm miệng cho ta!”
Cố Khinh La phẫn nộ nói.
Nói xong liền quay đầu giới thiệu cho Tô Trầm:
“Đây là tứ đường ca của ta, Cố Cẩm Đường, trước nay tròng mắt luôn đặt trên trời, ngươi đừng so đo với hắn.”
Cố Khinh La chỉ có một người anh ruột, nhưng mà đường huynh đệ lại có không ít, Cố Cẩm Đường này là một trong số đó.
Tô Trầm biết, kẻ vừa xuất hiện đã mở miệng biếm thấp người khác, thông thường chỉ có hai loại duyên do.
Một là trời sinh cao ngạo, hai là có dụng tâm khác.
Nghe lời giải thích của Cố Khinh La, người này khả năng không phải có dụng tâm khác, mà chỉ là kẻ trời sinh cao ngạo, nếu thế, mình cũng không cần so đo với hắn làm gì.
Bên kia Cố Cẩm Đường lại nói tiếp:
“Thất muội, người Đường gia còn đang chờ. Ngươi không làm chính sự, lại chạy tới đón tiếp tiểu tử này, để lỡ chuyện gia tộc, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi.”
Tô Trầm nghe ra lời ngầm trong đó, hỏi Cố Khinh La:
“Ngươi còn có việc?”
Cố Khinh La bĩu môi xem thường:
“Cũng không có gì, chỉ là đi gặp mấy người không muốn gặp. Cứ để bọn họ chờ, ta dẫn ngươi đi Phi Nguyệt Phường trước.”
Cố Cẩm Đường lập tức nói:
“Như vậy sao được? Người Đường lục gia muốn gặp là ngươi, ngươi tất phải lập tức đi!”
Tô Trầm cũng nói:
“Chính sự cần gấp, trước đi xử lý chính sự, sau đó tương kiến cũng vẫn kịp.”
Thấy Tô Trầm cũng nói như thế, Cố Khinh La đành phải đồng ý, trước khi đi còn dặn Tô Trầm:
“Ta chờ ngươi ở Phong Bình các, hàng chữ thiên phòng thứ năm.”
“Ta nhớ rồi.”
Tô Trầm cười đáp.
Nghe vậy Cố Khinh La mới rời đi, Cố Cẩm Đường cùng theo phía sau.
Đi vài bước mới như chợt đột nhiên nghĩ đến điều gì, quay sang nói với Cố Cẩm Đường:
“Tô Trầm không biết Phi Nguyệt Phường ở đâu, ngươi dẫn hắn đi.”
“Ta?”
Cố Cẩm Đường ngạc nhiên.
“Đúng vậy! Chính là ngươi!”
Cố Khinh La đáp chắc nịch:
“Dù sao ngươi Lục gia muốn gặp là ta, ngươi đi hay không đều không sao cả, cứ ở lại đây giúp ta đón tiếp Tô Trầm, như vậy chẳng phải càng tốt.”
“Mấy đứa vô huyết mà thôi, không ngờ còn bắt bản thiếu gia tự thân chiêu đãi?”
Cố Cẩm Đường bĩu môi, vẻ mặt không thèm quan tâm.
“Nếu ngươi mà không đi, ta cũng đành phải không đi. Dù sao nhiệm vụ này là hai ta cùng được nhận, thất bại thì cùng nhau xui xẻo. Ta không sao cả, chỉ sợ có người không nguyện ý thôi.”
Cố Khinh La thong thả nói.
“Ngươi!”
Cố Cẩm Đường bị nàng làm cho tức tối đến độ trợn trừng mắt, chẳng qua sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng đáp nói:
“Được, ta thua ngươi!”
Quay đầu về lại bên người Tô Trầm, bực bội nói:
“Đi thôi!”
Tô Trầm nhìn thấy Cố Khinh La khẽ nháy mắt với mình.
Hai người hiểu nhau nhiều năm, sớm có ăn ý, Tô Trầm vừa nhìn liền biết Cố Khinh La làm thế là để mình dạy cho Cố Cẩm Đường một bài học, trong lòng cười thầm, âm thầm gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Chẳng qua trong lòng hắn lại có cách nghĩ khác.
Cố Khinh La là thiên kim tiểu thư Cố gia, làm việc có thể tùy hứng, không so đo hậu quả, nhưng nếu mình muốn làm nữ tế Cố gia thì vẫn phải cố kỵ phần nào.
Cố Cẩm Đường này chỉ là thiên tính cao ngạo, đối với mình tịnh không có tâm tư nào khác, so với cho hắn một bài học, không bằng lôi kéo, nghĩ đến đây, trong lòng liền có kế hoạch.
Vừa đi vừa tính toán, thoáng chốc bốn người đã đi tới Phi Nguyệt Phường.
Vừa đi, Cố Cẩm Đường vừa lầu bầu:
“Phi Nguyệt Phường là nơi xa hoa, bảo vật trong đó toàn là tinh phẩm, há là nơi thường nhân có thể đi. Khinh La rốt cục là xuất thân thế gia, tiêu xài thoải mái quen rồi, lại không biết người vô huyết xuất thân hèn mọn, đào đâu ra lắm của cải. Không bằng đổi sang nhà khác đi, cũng đỡ phải lãng phí thời gian.”
Tô Trầm cười nói:
“Không sao, cứ vào Phi Nguyệt Phường.”
“Hừ, cố mà sĩ diện.”
Cố Cẩm Đường lầu bầu một câu, song vẫn dẫn ba người tiến vào.
Phi Nguyệt Phường nằm ở thành nam Trường Bàn thành, là một tòa bát giác lâu hình mai rùa.
Vào trong phường, tự có nữ hầu thanh lệ bước lên đón tiếp, ngữ khí khiêm tốn, thái độ ân cần.
Người có thể vào Phi Nguyệt Phường mua đồ, đa phần không phú tất quý, dù kém nhất cũng là nguyên khí sĩ, cái gọi là mắt chó nhìn người thấp không tồn tại ở đây.
“Không biết bốn vị khách quan muốn tìm thứ gì?”
Nữ hầu cất tiếng hỏi.
“Trước xem xem Xuyên Vân Thoa của các ngươi đi.”
Tô Trầm hồi đáp.
Cố Cẩm Đường không nghe được đoạn chuyện trò giữa hắn và Cố Khinh La khi trước, khắc này nghe nói muốn xem Xuyên Vân Thoa, lập tức ngẩn người.
Chẳng qua nghĩ lại liền cảm thấy, đây quá nửa là Tô Trầm cố ý trang bức, chứ thật muốn mua thì chắc là mua không nổi. Đợi nhìn thấy Xuyên Vân Thoa rồi, hắn nhất định sẽ mượn cớ nói chỗ này không tốt, chỗ kia không tốt, cuối cùng chẳng mua thứ gì.
Bên này nữ hầu đã dẫn ba người đi lên lầu bốn.
Nơi đây mỗi tầng lầu các đều dùng nguyên thuật không gian gia trì, không gian bên trong cực lớn.
Bước tới lầu bốn, chỉ thấy chung quanh xếp đặt toàn là Xuyên Vân Thoa.
Chiếc lớn thì giống như lâu thuyền, trên đó an trang cự pháo khắc đầy nguyên cấm văn thần bí, chiếc nhỏ thì giống như thuyền con, hai đầu thon dài, chính giữa phồng lên, chỉ có thể dung nạp một người, nhìn như là con thoi, còn có cả cự hình Xuyên Vân Thoa, nhìn qua như là một tòa cung điện vắt ngang giữa trời, chẳng qua bảo vật này quá lớn, dù lầu các có không gian nguyên cấm cũng không bỏ được, thứ đặt nơi đây chỉ là mô hình của nó thôi.