Chương 569 Vân Hải đấu giá (2)
Rất nhanh giá cả đã trèo lên hơn một trăm vạn, bằng với nguyên khí ngũ phẩm bình thường.
Đây là mị lực của côi bảo đỉnh cấp, lấy nguyên khí lục phẩm phát huy ra uy lực siêu việt đồng giai. Đối với rất nhiều nguyên sĩ mà nói, đề thăng thực lực là một quá trình lâu dài, vì thế mà trả ra bao nhiêu tiền cũng đáng.
Tô Trầm cười nói với Cố Khinh La:
“Vòng tay này có vẻ không sai, cũng rất dễ nhìn, anh tặng em được không?”
Tô Trầm biết, đối với nữ hài tử, đôi lúc tính thực dụng xa xa không bằng tính mỹ quan, thế nên hắn mới chú trọng cường điệu tính mỹ quan của chiếc vòng tay này.
Quả nhiên Cố Khinh La cười đáp:
“Như thế có được không?”
“Anh cảm thấy rất tốt.”
Nói rồi Tô Trầm nhấc tay lên:
“Một trăm năm mươi vạn!”
“Nhưng đây mới là kiện đầu tiên.”
“Không sao, nếu mặt sau gặp được thứ nào tốt hơn thì mua tiếp.”
“...”
Một trăm năm mươi vạn vừa được kêu lên, quả nhiên không còn ai tranh đoạt nữa.
Mọi người ở đây đều không thiếu chút tiền kia, nhưng trong thâm tâm người nào cũng có định giá riêng cho mình.
Một kiện nguyên khí lục phẩm mà thôi, giá như thế đã cao lắm rồi, nhiều nữa thì không đáng.
Khắc sau, ngọc trạc Tam Tương Quỷ đưa đến tay Tô Trầm, Tô Trầm tự tay đeo cho Cố Khinh La, vòng tay xanh tím tán phát ra quang trạch mờ ảo trên cổ tay trắng như tuyết của Cố Khinh La, đưa đến phong tình rất lạ.
“Sau này nếu anh làm gì không tốt với em, em liền dùng cái này đánh anh.”
Cố Khinh La nói.
Tô Trầm cười khổ:
“Đại tiểu thư, đấy là hồi báo lễ vật mà anh tặng em à?”
Cố Khinh La che miệng cười, khiến đám người bên cạnh nhìn mà ngẩn ngơ.
Hai nữ hầu kia cũng âm thầm cả kinh, mừng thầm vì nãy giờ mình không mở miệng nói bậy, bằng không mặt này chắc đã bị đánh sưng rồi.
Lúc này kiện bảo vật thứ hai đã được đưa ra đấu giá, lại là kiện nguyên khí đao bát phẩm.
Tô Trầm không hứng thú với vũ khí, Cố Khinh La đã được hắn tặng Băng Phách Hàn Quang Kiếm, thế nên bọn họ đều không mấy để tâm, mặc cho đám người xung quanh lần lượt tăng giá.
Thỉnh thoảng trên hội đấu giá lại có thứ tốt xuất hiện, thế là hội trường luôn giữ được không khí ầm ầm náo nhiệt.
Tô Trầm cũng thuận tay mua vài thứ, phân cho mỗi người một ít.
“Giờ bắt đầu đấu giá kiện bảo vật thứ ba mươi bảy, Tử Thủy Ngục Hồn Giới. Điểm trân quý nhất của nhẫn này là viên Nhiếp Hồn Châu khảm trên đó, có thể công kích tâm thần, làm loạn tâm phách người khác. Chẳng qua bản thân lại không có thương hại gì, cụ thể có thể phát huy tác dụng đến đâu phải xem trình độ người sử dụng. Do đây là nguyên khí tinh thần, lại là nguyên khí phụ trợ, khó mà xác định phẩm giai, thế nên được xếp vào hàng ngũ bảo vật đặc thù. Định giá hai trăm vạn nguyên thạch!”
“Ô? Đây cũng là thứ tốt.”
Nghe được giới thiệu, Tô Trầm ngồi bật dậy.
Trong các loại nguyên khí, nguyên khí tinh thần là thứ tương đối hiếm có, bởi vì lực lượng tinh thần trước nay luôn thần bí mà phức tạp, nó là phi vật chất, rất khó thể hiện giá trị như thủ đoạn vật chất. Thường thường nguyên khí đều thông qua tài liệu gia công và tổ hợp nguyên cấm để sản sinh hiệu quả đặc thù, gia trì thêm vài ba tác dụng.
Nhưng nguyên khí tinh thần lại không phải như vậy, nó dựa vào tài liệu trời sinh có đặc hiệu tinh thần để chế tác. Tỷ như chiếc Tử Thủy Ngục Hồn Giới này được làm ra dựa trên Nhiếp Hồn Châu, sở dĩ tạo hình giới chỉ là để tiện cho việc sử dụng. Rốt cuộc mỗi lần lâm địch lại muốn lấy ra thì rất bất tiện, đúng không nào? Thế nên nếu cạy ra hạt châu trên đó, hiệu quả sử dụng vẫn chẳng khác gì.
Khắc này nghe được giới thiệu từ Tôn Chính Đào, Tô Trầm mở ra máy phóng thanh trong sương phòng, nói vào đó:
“Vật này có thể tăng cường tinh thần người sử dụng không?”
Tôn Chính Đào lắc đầu:
“Không thể.”
“Hiệu quả với tâm thần thế nào? Cực hạn ra sao?”
“Trực tiếp vận dụng có thể khiến mục tiêu sa vào trạng thái mê muội nhất định, chẳng qua cụ thể thế nào phải dựa vào chênh lệch tinh thần lực giữa song phương. Nếu bản thân người sử dụng có được nguyên kỹ tinh thần, có thể đề thăng hiệu quả. Về phần cực hạn, chỉ là tiêu hao tinh thần lực người sử dụng theo cách bình thường thôi.”
Lúc này ưu điểm của một vị kim bài chủ trì lập tức triển hiện ra, hắn rất rõ ràng đối phương chú ý đến điều gì, công tác chuẩn bị cũng rất đầy đủ, chỉ vài ba câu đã trình bày rõ ràng đặc điểm của bảo vật.
Thì ra đây là một kiện nguyên khí có thể suy yếu năng lực đề kháng tinh thần của đối thủ.
Thật ra không quản nó thế nào, vừa nghe được đây là nguyên khí tinh thần, Tô Trầm liền có ý mua xuống.
Nhưng lúc hắn đang định cất tiếng, lại nghe một thanh âm vang lên:
“Hai trăm năm mươi vạn, ta muốn.”
Thanh âm đến từ bao sương cách đó không xa, không nhìn thấy người, chỉ nghe được thanh âm hờ hững lười nhác truyền ra từ trong đó. Trong lời nói giản đơn có lực ẩn chứa lòng tin cường đại.
Tô Trầm khẽ nhướng mày lên, nói:
“Ba trăm vạn.”
Đám đông lập tức rộ lên tiếng xì xào.
Chiếc Tử Thủy Ngục Hồn Giới này rõ ràng chỉ có nguyên khí sĩ tinh thần lực cường đại mới có thể sử dụng, nói cách khác hiện tại trong trường đấu giá có ít nhất hai cường giả tinh thần, còn cụ thể có bao nhiêu thì không ai biết.
“Bốn trăm vạn.”
Phía đối diện hiển nhiên không có ý vứt bỏ, lần này trực tiếp ra giá thêm một trăm.
Tô Trầm không hề yếu kém:
“Năm trăm vạn!”
“Hừ!”
Tiếng hừ lạnh bất mãn truyền sang từ sương phòng đối diện, như châm bén đâm vào thức hải.
Tô Trầm biết, đây là đối phương đang dò xét.
Tâm niệm Tô Trầm khẽ động, tinh thần lực hóa thành tường che, nhẹ nhàng ngăn trở Tinh Thần Thứ của đối phương, đồng thời hai mắt hơi trừng, một cỗ tinh thần lực cường đại ngưng tụ đâm tới sương phòng đối diện. Dưới cảm ứng của tinh thần lực, hắn có thể nhận ra trong đó có một tồn tại tinh thần cường đại, như lò lửa hấp dẫn lấy hắn.
Chẳng qua chiêu này hiển nhiên không nảy đến tác dụng nào đáng kể, đánh lên người đối phương mà như trâu đất ném vào biển, tan biến vô ảnh vô tung.
Dù thế, đối phương chắc là không ngờ Tô Trầm dám phản kích, lập tức phẫn nộ, một cỗ xung kích tinh thần càng thêm mãnh liệt cuộn trào trút đến.
Tô Trầm điềm nhiên nghênh đỡ, phản kích.
Một trận so đọ vô hình được triển khai giữa hai người.
Ở ngoài sáng, kêu giá vẫn cứ tiếp tục.
Tô Trầm kêu năm trăm vạn, người trong sương phòng kia lập tức kêu sáu trăm vạn, hiển nhiên cũng là một tên tài đại khí thô.
Tô Trầm không khách khí nâng giá bảy trăm vạn.
Đối phương cũng nâng giá lên tám trăm vạn.
Đám đông ồ lên, đây đã là cái giá tương đương khủng bố. Nói thật lúc này hai người đã không còn là đấu giá, mà là đang đấu khí.
Nhưng ngay thời điểm đám đông chờ đợi Tô Trầm kêu giá mới, Tô Trầm lại không kêu
Người chủ trì liên tục kêu ba tiếng tám trăm vạn, thấy không người ứng giá liền gõ búa chấm dứt.