Chương 568 Vân Hải đấu giá (1)
“Đường Lục gia chính là chủ quản Vân Hải đấu giá. Trước kia ta từng hi vọng hắn đình chỉ đấu giá, trực tiếp bán cho ta, đáng tiếc lại bị hắn cự tuyệt. Chẳng qua cũng thuyết phục được hắn, đồng ý lần đấu giá này sẽ đặt dược tề ở mặt sau, đợi bán xong vài kiện trọng bảo mới đưa ra, lúc đó người tham gia đấu giá cũng tiêu gần hết tiền, sức cạnh tranh sẽ giảm chút.”
Có được huyết mạch cường đại song lại chỉ chiếm một tỉ trọng rất nhỏ không phải là đặc điểm mà chỉ Cố gia mới có, rất nhiều huyết mạch gia tộc đều có phổ hệ huyết mạch phong phú phức tạp như thế. Nếu một đường truy tố đến tiên tổ, nói không chừng còn có thể tìm ra một ít hoang thú. Tỷ như quý tộc hoang thú nào đó rơi ra hạt giống phong lưu bên ngoài, hơn nữa bởi đủ loại nguyên nhân mà chập phục ẩn đi, sau vô số lần truyền thừa dần dần pha loãng, nhưng vẫn bảo lưu lấy cơ hội quật khởi... Loại người đó cũng rất cần Giác Tỉnh dược tề cực phẩm.
Thế nên tranh đoạt Giác Tỉnh cực phẩm sẽ rất căng thẳng, Cố Khinh La không cách nào trực tiếp mua đi dược tề, đành phải thông qua cách này giảm thiểu áp lực cạnh tranh.
Nghe vậy, Tô Trầm cười nói:
“Đừng lo lắng, có ta ở đây, đảm bảo có thể nắm xuống.”
Cố Khinh La lại lắc đầu nói:
“Không cần thiết, rốt cục chỉ là một vị trưởng lão sắp rời đi mà thôi, dù ngươi vì hắn trả ra nhiều đến đâu, thì cũng chỉ như hoa trong gương, trăng trong nước.
Cố Khinh La nói thẳng trọng điểm.
Người Cố gia tuy nắm giữ đại sát chiêu “tùy thời biến thân”, nhưng sau khi biến thân liền bị “triệu hồi”, đây là thực tế thảm liệt khiến bọn họ mất đi phần nào ủng hộ từ gia tộc.
Không có gia tộc nào lại dồn hết sức lực đi giúp đỡ một người định sẽ “bỏ đi”.
Thế nên lần này Cố Khinh La tới đây, mặc dù là phụng mệnh gia tộc, nhưng tiền lại do vị trưởng lão kia tự bỏ ra -- gia tộc chỉ lấy ra hai vạn nguyên thạch tượng trưng thôi.
Tương tự, Cố Khinh La không tính bắt nam nhân của mình bỏ tiền ra cho một vị trưởng lão nhất định sẽ rời đi.
Từ phương diện này có thể thấy được, Cố Khinh La đã dần trưởng thành, không còn là tiểu nha đầu không thông thế sự năm đó.
Hiểu được ý tứ của Cố Khinh La, Tô Trầm không kiên trì nữa.
Thế là tiếp đó hai người lại chìm đắm trong cuộc sống hạnh phúc, ngày ngày tay trong tay đi khắp phố lớn hẻm nhỏ Trường Bàn thành, thẳng đến khi Vân Hải đấu giá bắt đầu.
Ngày đó, Tô Trầm và Cố Khinh La Cố Cẩm Đường, Vân Báo Cương Nham cùng nhau đi tới Vân Hải các.
Thời điểm một hơi ném vạn kim chính thức đi tới.
Ngày nọ, Vân Hải các, một mảnh huy hoàng.
Khách nhân đến từ tứ hải bát hoang tụ tập về đây, ai nấy đều là đại phú hào thân gia ngàn vạn.
Vân Hải các phái ra kẻ hầu cơ trí nhất, thị nữ xinh đẹp nhất, mở ra đại sảnh hào hoa nhất, tất cả đều dùng để đón tiếp tân khách.
Khoảnh khắc theo gót đám người Cố Cẩm Đường bước vào đấu giá trường, nhìn trần nhà hòa hoa dùng bốn ngàn tám trăm khối lưu ly khảm nạm lên, hay là thảm sàn do mười hai tấm da yêu thú thượng phẩm trải dưới chân, Vân Báo Cương Nham không khỏi ngây dại.
Vị trí Cố gia đặt ở bao sương khách quý số mười sáu.
Tiến vào sương phòng, liền thấy có hai thị nữ đã chờ đợi sẵn, trong chén thủy tinh cao lớn rót đầy mỹ tửu, chính là loại rượu “Ngọc Hổ Phách” nổi danh.
Riêng một bình rượu này đã tốn năm trăm khối nguyên thạch, then chốt là chẳng có tác dụng gì sất, chỉ được cái ngon miệng, được cái “đẳng cấp” mà thôi -- đại bộ phận người có tiền đều mắc chứng không trang bức là sẽ chết.
Tô Trầm còn chưa hình thành chứng trạng này, tay cầm chén uống kia lên uống một ngụm, cười nói:
“Đây là Ngọc Hổ Phách? Cảm giác cũng bình thường thôi mà.”
“Đúng vậy, bình thường ngươi toàn uống thứ đắt gấp mấy lần.”
Cương Nham hồi đáp.
Hắn không nói phét, vì đề thăng tinh thần lực nhằm dễ dàng giá ngự Giao Hoàng Thoa, đoạn thời gian này Tô Trầm lại tiến vào trạng thái cầm tỉnh thần dược tề ra làm đồ uống.
Chẳng qua thị nữ đứng bên bàng thính lại không cho là đúng.
Thị nữ trong Vân Hải các đều có ánh mắt rất độc, sớm nhìn ra đám người Tô Trầm là đi theo người Cố gia tiến vào đây, người Cố gia còn không dám lớn lối như vậy, thế mà hai đứa “theo hầu” này đã huênh hoang. Đương nhiên lời này chỉ dám lẩm nhẩm trong lòng, trên mặt tuyệt đối không có vẻ gì khác thường.
Lúc nói chuyện, Vân Hải đấu giá đã được bắt đầu.
Trên đài phương xa bước ra một nam tử trung niên, chính là người chủ trì (MC) hội đấu giá lần này.
Cương Nham thất vọng:
“Không phải mỹ nữ chủ trì, chẳng phải nói trụ sở cao cấp đều do nữ nhân xinh đẹp nhất làm chủ trì ư?”
Lời này khiến hai vị thị nữ nghe mà không khỏi khinh thường trong lòng.
Dùng mỹ nữ làm chủ trì thật ra không phải thủ đoạn mà trụ sở cao cấp thực sự thường dùng. Trái ngược, chính những trụ sở bởi vì bản thân không đủ cao cấp mới dùng chiêu “thấp cấp” đó để hấp dẫn người khác. Đại hội đấu giá đỉnh cấp không đáng để sử dụng loại thủ đoạn đó, cái bọn họ cần không phải mỹ nữ, mà là người chủ trì chuyên nghiệp, có hiểu biết kỹ càng đối với vật đấu giá.
Vị chủ trì hôm nay tên Tôn Chính Đào, là kim bài chủ trì của Vân Hải các, thấy nhiều biết rộng, học thức phong phú.
Khắc này, Tôn Chính Đào sau mấy lời dạo đầu bắt đầu tiến vào chủ đề chính:
“Tiếp theo sẽ đấu giá kiện bảo vật đầu tiên trong ngày hôm nay. Ngọc trạc (vòng ngọc) Tam Tương Quỷ.”
Tùy theo vải đỏ xốc lên, trên đài hiện ra một chiếc vòng ngọc màu xanh tím.
“Ngọc trạc Tam Tương Quỷ chính là đi tác sau cùng của đại sư luyện khí Thượng Không lão nhân, tuy chỉ là nguyên khí lục phẩm, lại có được uy năng phi phàm, bên trong tồn trữ một nguyên kỹ cường đại, Lệ Quỷ Chi Trảo, uy lực vô cùng cường đại. Căn cứ trắc thí, trị số uy lực đạt tới một trăm năm mươi!”
Thường thường mà nói, uy lực cực hạn của nguyên kỹ cấp Dẫn Khí là trên dưới ba mươi, Phí Huyết là một trăm, Khai Dương là ba trăm.
Nguyên khí lục phẩm là nguyên khí cấp bậc Phí Huyết, thế mà uy lực nguyên kỹ chứa trong đó lại đạt tới một trăm năm mươi, con số này tương đương khủng bố.
Phải biết đối với tuyệt đại đa số người, Phí Huyết cảnh có thể có được uy lực công kích lên đến sáu bảy mươi đã tương đối khó khăn.
Kiện nguyên khí lục phẩm này không ngờ lại có uy lực công kích cao đến một trăm năm mươi, đã tiếp cận với nguyên khí ngũ phẩm bình thường, quả thực hiếm có.
Nguyên sĩ Phí Huyết cảnh nào mà có được kiện bảo vật như vậy, đúng là trong tay như được một kiện đại sát khí.
Lúc này người chủ trì kia đã nói:
“Giá khởi điểm của bảo vật này là tám mươi vạn nguyên thạch!”
Giá nguyên khí lục phẩm phổ thông thường thường chỉ từ ba mươi đến năm mươi vạn, giá nguyên khí ngũ phẩm thấp nhất cũng cần trăm vạn.
Mà kiện nguyên khí này thì hay rồi, vừa lên giá đã là tám mươi vạn.
Tôn Chính Đào vừa dứt tiếng liền đã có người kêu lên:
“Ta mua tám mươi vạn!”
“Chín mươi vạn!”
“Một trăm vạn!”
“Một trăm mười vạn!”