← Quay lại trang sách

Chương 572 Vân Hải đấu giá (5a)

Sở dĩ Vân Hải các dám đấu giá tự do, chính là vì vật này không sầu không người mua.

“Năm ngàn vạn!”

Lần đầu tiên ra giá, Tô Trầm trực tiếp đẩy giá tiền lên năm ngàn vạn.

Có điều năm ngàn vạn hiển nhiên dọa không được ai, rất nhanh lại có người giơ đến tám ngàn vạn.

Mẹ nó, người có tiền trên thế giới này thật là nhiều! Trong lòng Cố Cẩm Đường không khỏi than thở. Hắn xuất thân đại gia tộc, nhưng đây là lần khiến hắn cảm thấy bản thân mình quá đỗi vô lực.

Lúc giá cả đề thăng đến tám ngàn vạn, số người còn có thể tham dự cạnh tranh đã không nhiều.

Trừ Tô Trầm ra, còn có khách quý trong hai sương phòng số mười bốn và mười tám.

Được cái lần này không phát sinh chuyện như Thạch Thiên Cừu lần trước, các bên chỉ lặng lẽ giơ giá lên, tỷ thí tài lực.

Cuối cùng Tô Trầm lấy giá một ức một ngàn vạn mua xuống Diêm Tảo Sa Hô.

Lúc đoàn Diêm Tảo Sa Hô như vải bông giao vào trong tay Tô Trầm, ai nấy đều không khỏi thổn thức nhìn kiện bảo bối này.

Đây chính là một ức một ngàn vạn đó!

Cứ vậy đổi thành phiến san hô bùi nhùi trước mặt, nếu nói trong lòng không chút cảm khái thì không khả năng.

Chỉ là tình tự cảm khái đó chỉ lởn vởn trong lòng một lúc, cuối cùng hóa thành một sợi buồn phiền bay đi.

“Trời ạ, lại là gia hỏa ở bao sương số mười sáu, tên đó qua đây nhập sỉ hàng à? Hắn đã mua gần mười kiện rồi đúng không?”

“Mẹ nó, tiểu tử này từ đâu tới, sao lắm tiền thế.”

Đám đông dồn dập nghị luận, lại không làm gì được Tô Trầm.

Đến chính Thạch Thiên Cừu cũng bị dọa cho sững sờ.

Nếu nói khi nãy hắn còn có ý báo thù trả đũa, như vậy hiện tại đã triệt để tử tâm.

Bất kể thế nào, người có thể dễ dàng lấy ra một ức một ngàn vạn thì không phải là hạng hắn có thể chọc nổi.

Tô Trầm thu lại Diêm Tảo Sa Hô, ngoài sương phòng chợt vang lên tiếng đập cửa.

Đó là tân khách trong trường đấu giá đưa tới thiệp mời và thư bái phỏng, bọn họ muốn làm quen với vị phú hào vừa ném một ức mua xuống sa hô.

Tô Trầm lần lượt uyển cự, không quản đối phương là ai. Dù sao không cần nhìn cũng biết đều là thân phận quý tộc, tương lai mình chú định sẽ là người bị quý tộc cừu thị, tốt nhất là đừng lãng phí thời gian.

Sự xuất hiện của Diêm Tảo Sa Hô bỗng chốc đẩy không khí hội đấu giá lên cao triều, bảo vật xuất hiện tiếp sau đó cũng toàn là đồ tốt.

Chỉ cần là đồ tốt, Tô Trầm không có ý bỏ qua.

Người có tiền trong thiên hạ rất nhiều, nhưng có thể tùy ý lấy ra trên ức nguyên thạch mua trang bị cho mình như Tô Trầm thì tương đối hiếm.

Thế là đoạn thời gian tiếp theo trường đấu giá triệt để trở thành sân khấu riêng cho Tô Trầm.

Sau khi mua xuống Diêm Tảo Sa Hô, trước sau Tô Trầm còn ra tay thêm năm lần nữa, lần lượt xuống một đôi kim hoàn, một bộ phi đao, một viên Viêm Thú Nguyên Tinh, một viên Băng Thú Nguyên Tinh, cùng với một thanh vũ khí.

Kim hoàn cũng là nguyên khí phòng ngự, nhưng không thuộc về phòng ngự hộ tráo cũng không thuộc về phòng ngự chiến thể, mà là độc lập tế ra, ngăn cách công kích, khi đến ngưỡng giới hạn chịu đựng thì sẽ tự động rơi rụng.

Phi đao là nguyên cấm phi đao, bên trong mỗi chiếc phi đao đều có khắc nguyên cấm phức tạp, sau khi kích trúng mục tiêu có thể phóng thích ra một đạo công kích tương đương với một kích toàn lực của Dao Quang cảnh Liên Đài ngũ phẩm, uy lực cường đại, chẳng qua mỗi phi đao chỉ có thể sử dụng một lần.

Viêm Thú Nguyên Tinh và Băng Thú Nguyên Tinh là dùng để tăng cường nguyên kỹ trong bảo vật thuộc tính băng hỏa, rất thích hợp cho áo thuật thượng cổ của Tô Trầm.

Vũ khí là một thanh Trảm Nhạc Đao lục phẩm, cũng là một kiện nguyên khí công kiên uy lực cực mạnh, tuy còn chưa đạt tới trạng thái lý thưởng mà Tô Trầm muốn, nhưng đã miễn cưỡng đủ dùng.

Năm kiện này đều là bảo vật khó được.

Có thể nói lần này trên trường đấu giá Tô Trầm một đường quét ngang, khiến cho những người khác khá là đành chịu.

Sau khi mua xong những thứ kể trên, Giác Tỉnh dược tề mà đám người Cố Khinh La chờ đợi cuối cùng cũng xuất hiện, giá khởi điểm cũng là không.

Chính như lời Cố Khinh La từng nói trước kia, người có nhu cầu mua thứ này không hề ít, thế nên khi vừa xuất hiện, đám đông lập tức dồn dập kêu giá, rất nhanh giá Giác Tỉnh dược tề đã thăng lên một trăm tám mươi vạn.

Điều này khiến Tô Trầm không khỏi cả kinh.

Giác Tỉnh dược tề cực phẩm là dược tề cấp đại sư, theo như phân loại dược tề mà tính, cùng lắm sẽ không siêu quá trăm vạn.

Nhưng lúc này trên trường đấu giá, bình Giác Tỉnh dược tề cực phẩm kia lại trực tiếp đánh vỡ lệ quen, xung thẳng quá trăm vạn, chí ít về mặt giá cả đã bắt đầu tiến vào danh sách truyền thuyết.

“Tại sao lại như vậy? Đây chỉ là một bình dược tề thôi mà.”

Tô Trầm nói.

“Nhưng tác dụng của nó quá lớn, một khi huyết mạch cường đại của tổ tiên được giác tỉnh, liền bằng với đề thăng tiềm lực vô hạn. Giá trị dược tề lại căn cứ theo giá thành và độ khó khi chế tác chứ không phải căn cứ tác dụng. Trong khi tác dụng của Giác Tỉnh dược tề cực phẩm lại vượt xa giá trị của nó, lại thêm chế tác gian nan, thế nên giá cả mới dễ dàng đột phá thượng hạn. Điều đó kể ra cũng hợp với lẽ thường thôi.”

Cố Khinh La hồi đáp.

Tô Trầm hoảng nhiên đại ngộ. Đúng nhỉ, Khai Dương mạnh hơn Phí Huyết, đó là lẽ thường. Nhưng thực tế thì sao? Một đại đội kẻ mang huyết mạch cao cấp có thể đánh vỡ hạn chế cảnh giới, khiêu chiến vượt cấp.

Vô luận hắn hay huyết mạch Cố gia đều là như thế.

Giả như không có hạn chế một khi giác tỉnh huyết mạch nguyên thú tất phải tiến vào Không Sơn, như vậy một bình Giác Tỉnh dược tề cực phẩm đánh thức huyết mạch nguyên thú ngủ say trong cơ thể, dù có phải nện xuống mười ức chắc vẫn có người đứng ra mua.

Nói như vậy, món Giác Tỉnh dược tề này kể ra cũng là một con đường phát tài không sai?

Tô Trầm đột nhiên tìm ra thêm một con đường phát tài.

Trước kia Tô Trầm hiềm làm thuốc kiếm tiền quá phí thời gian tinh lực, thế nên mới không nguyện lãng phí tinh lực lên đó. Nhưng bây giờ nếu có một loại thuốc có thể đổi lấy lợi nhuận gấp mười gấp trăm, hoàn toàn đáng để hắn đầu tư nghiên cứu. Rốt cuộc hiện tại hắn đã nếm được tư vị ngọt ngào của kẻ có tiền.

Nghĩ đến đây, hắn nhấc tay nói:

“Ba trăm vạn!”

Lúc giá Giác Tỉnh dược tề được kêu tới một trăm hai mươi vạn Cố Khinh La đã ngừng ra giá.

Bởi vì tiền vị trưởng lão kia đưa cho đã không đủ.

Đến đây xem như nhiệm vụ thất bại, may mà đây chỉ là chuyện riêng của trưởng lão không tính là nhiệm vụ gia tộc, hoặc nếu có tính là nhiệm vụ gia tộc thì cũng chỉ là nhiệm vụ ứng phó qua quít, không ai quá để ý.

Thế nên lúc Tô Trầm kêu giá, Cố Khinh La kinh ngạc nhìn hắn một cái:

“Em đã nói với anh rồi, chuyện này anh không cần giúp.”

Tô Trầm cười cười:

“Anh biết, nhưng mà chính anh muốn.”

“Dùng để nghiên cứu?”

Cố Khinh La hiểu rõ bản tính hắn.

“Ừm!”

Tô Trầm gật gật đầu:

“Nếu còn thừa, anh sẽ đưa cho trưởng lão nhà các em.”