Chương 573 Vân Hải đấu giá (5b)
Cố Khinh La hé môi cười nhẹ:
“Vậy em thay mặt lão nhân gia cảm ơn anh.”
Ba trăm vạn đối với Giác Tỉnh dược tề cực phẩm mà nói thì đã tính là con số vượt quá lẽ thường, lại thêm trước đó Tô Trầm vung tiền như cám, thế nên mặt sau không thấy còn ai kêu giá, bị Tô Trầm trực tiếp thu vào trong túi.
Lấy được dược tề, Tô Trầm trực tiếp mở ra ngửi một lát, nói:
“Cẩm Luân Thảo, Thạch Anh Huyết, Hắc Hồ Nguyên Tủy, Hồng Hải Mặc Ngư Lân...”
Kể ra lần lượt từng loại tài liệu cấu thành bình dược tề này, khiến đám người bên cạnh nghe mà trợn mắt há mồm.
Chẳng qua mới biết tài liệu thì còn chưa đủ, còn cần phải biết thủ pháp gia công cụ thể, phương thức tổ hợp, muốn làm được điều đó cần phải tự mình thí nghiệm lặp đi lặp lại nhiều lần. Tô Trầm tấn tốc viết ra một danh sách tài liệu giao cho Cố Cẩm Đường:
“Chốc nữa giúp anh tìm những tài liệu này.”
“Được rồi!”
Cố Cẩm Đường thống khoái gật đầu.
Nghĩ lại mới thấy có gì đó không đúng, tại sao lão tử phải làm chân chạy cho hắn?
Chẳng qua nghĩ nghĩ thêm một lát thì thấy làm chân chạy cũng không sai, không thấy thị nữ sát bên được đến Yểm Xà thủ trượng à? Nếu mình làm chân chạy đắc lực, nhất định không thiếu được chỗ tốt.
Bất tri bất giác, vị thiếu gia tâm cao khí ngạo này đã triệt để thả xuống tư thái, hoàn toàn bị Tô Trầm thu phục -- mặc ai quen được một tên bằng hữu, trong vòng mấy ngày nhẹ nhàng văng ra ba ức thì cũng đều sẽ trực tiếp quỳ.
Không quỳ mới là kẻ ngu.
Vật tiếp theo được đấu giá là một khối Thanh Khê trà.
Thanh Khê trà là một loại trà nổi danh ở Nguyên Hoang, vị trà thuần hậu, dư vị lâu dài, khó được nhất là trường kỳ uống vào người có tác dụng ích thọ duyên niên, thậm chí còn có thể đề thăng tinh thần lực.
Tô Trầm biết Thạch Khai Hoang một đời thanh khổ, không có yêu thích khác, chỉ thích uống trà.
Tặng bảo vật cho hắn, hắn chưa chắc đã nhận, nhưng tặng Thanh Khê trà này hắn nhất định sẽ thích, lập tức không chút do dự mua xuống, đi về đưa tặng cho Thạch Khai Hoang xem như tấm lòng người đệ tử.
Mua trà xong, hội đấu giá tiến vào vĩ thanh.
Vật phẩm được đấu giá sau cùng trình lên, là một hộp gỗ nhỏ chế tác kỳ đặc, trong hộp đặt một tấm da.
Người chủ trì nói:
“Tấm da thú này là thứ mà bản các thu được từ ba mươi năm trước, không biết xuất từ loại yêu thú nào, chỉ có thể xác nhận nó đến từ thời kỳ thượng cổ xa xưa, hẳn là di vật của thời đại thượng cổ. Tấm da này, tài chất cứng cỏi, thủy hỏa khó xâm, dù cắt ra cũng có thể tự động lành lại, kham xứng là một kiện bảo bối. Khăng khăng nó lại có một đặc tính, đó là không thể cách xa cái hộp này, một khi rời khỏi hộp, nó sẽ tấn tốc khô héo. Chúng ta đã từng cắt bỏ chúng, tìm đủ mọi cách bồi dục bên ngoài, nhưng kết quả đều thất bại. Tấm da thú này vốn lớn ba trượng vuông, nhưng sau quá trình nghiên cứu, cuối cùng chỉ thừa lại chút ít như mọi người đang thấy.”
Đám đông trong trường đấu giá dồn dập cười lên, hiện tại diện tích tấm da thừa lại chỉ bằng bồn rửa mặt. Vân Hải các dùng thời gian ba mươi năm nghiên cứu nó, điều duy nhất làm được lại là đạp hư gần như phế một kiện bảo vật thần bí. Sau cùng vẫn phải cầm ra bán.
“Vật này tính chất đặc thù, không biết giá trị, không biết cách dùng, thế nên không có giá khởi điểm, mời chư vị nào có hứng thú thì cứ việc kêu giá.”
“Ta ra một trăm nguyên thạch.”
Đã có người ra giá.
Có thể khiến cho Vân Hải các nghiên cứu ba mươi năm mà không tìm ra được gì, hiện giờ chỉ thừa lại chút ít chừng bàn tay, ai cũng không cho rằng mình có thể nghiên cứu phá giải được.
Chẳng qua nếu đã cứng cỏi lại thủy hỏa khó xâm, kết hợp với câu chuyện Vân Hải các dày vò ba mươi năm, thu về làm văn vật sưu tầm cũng không sai.
Người có ý tưởng như thế không ít, nhất thời đám đông dồn dập kêu giá, rất nhanh tấm da đã được hét lên tới một vạn nguyên thạch.
Có thể tới trường đấu giá không ai là kẻ nghèo, cầm vạn nguyên thạch mua kiện văn vật chơi đùa cũng là điều bình thường.
Có điều nếu còn tăng giá nữa thì phải cân nhắc một phen.
Lúc này Tô Trầm mới nhấc tay:
“Ba vạn.”
Cố Cẩm Đường kinh ngạc:
“Tô huynh muốn tấm da này?”
“Ừ, mua về lót đít.”
Tô Trầm thản nhiên đáp. Khác với đám đông ở đây, hắn có được ánh mắt tinh tường có thể xem phá đại đa số bí ảo, thế nên thích nhất là những thứ mà người khác không hiểu không biết, càng huống hồ đây còn là kiện di vật của đế quốc áo tộc.
Có lão gia hỏa Mạt Đặc Lạc Khắc kia, bằng với có nguyên một bộ từ điển sống.
Mà nói đi thì cũng phải nói lại, thật không dễ dàng mới tới trường đấu giá một chuyến, không chiếm chút tiện nghi sao dám khoe khoang mình từng tham gia đấu giá?
Nghe được lời này của Tô Trầm, cơ mặt Cố Cẩm Đường không khỏi giật nhẹ, vứt mấy vạn nguyên thạch để kiếm về một tấm thảm lót đít, hắn rất muốn nói “người anh em, ngươi làm màu quá đà rồi đấy”.
Nhưng nghĩ nghĩ mới thấy với Tô Trầm đây không tính là làm màu.
Với hắn mà nói, cầm mấy vạn nguyên thạch mua tấm thảm lót đít chỉ là “thú vui nho nhỏ” mà thôi.
Sau hai đợt cạnh tranh, cuối cùng Tô Trầm lấy giá bảy vạn nguyên thạch mua xuống tấm da kia.
Đây cũng là kiện vật phẩm cuối cùng hắn mua về trong buổi đấu giá ngày hôm nay.
Lấy đến tay, Tô Trầm lập tức dùng Vi Sát Chi Nhãn quan sát tấm da, lại phát hiện tấm da như là do vô số vi sinh vật cấu thành, chi chi chít chít tầng tầng lớp lớp, cấu thành một mảnh kỳ cảnh vi mô khó mà miêu tả.
Dù lấy ánh mắt Tô Trầm cũng nhìn không ra đây rốt cục là thứ gì, đành phải tạm thời kềm nén hiếu kỳ, mang theo tấm da trực tiếp đi về.
Cầm lấy đồ vật mới mua, bọn họ về lại Phong Bình các.
Bởi vì toàn mua được đồ tốt, ai nấy đều vội vã trở về phòng chơi đùa “đồ mới”.
Cố Khinh La lại không nghiên cứu mấy kiện bảo vật Tô Trầm mua cho, mà tay cầm kim móc, trải Diêm Tảo Sa Hô ra trước mặt, tỉ mỉ đan dệt bảo bối này.
Lúc Cố Khinh La thiêu thùa may vá, Tô Trầm cũng không nhàn rỗi.
Dưới ánh đèn, hắn chính đang chăm chú quan sát tấm da trong tay, bên cạnh là u linh Mạt Đặc Lạc Khắc.
“Ngươi biết đây là cái gì không?”
Tô Trầm hỏi.
Đấu giá sư nói đây là di vật thời đại thượng cổ, như vậy Mạt Đặc Lạc Khắc có khả năng biết thứ này là gì.
Mạt Đặc Lạc Khắc chăm chú quan sát, suy nghĩ một lát rồi đáp:
“Nếu ta không có nhớ lầm, chiếc hộp này hẳn là hộp bồi dục.”
“Hộp bồi dục?”
“Đúng, chuyên môn dùng để bồi dục vi sinh vật đặc biệt nào đó, bởi thế hình thành nên hình thái đặc thù, lúc thiếu hụt thức ăn có thể khiến chúng sa vào ngủ say. Cái gọi là da thú kia, thật ra là một đám vi sinh vật tụ tập lại.”
Nghe nói thế, Tô Trầm không khỏi bội phục.
Căn cứ những gì mà Vi Sát Chi Nhãn nhìn thấy, tình hình thực tế quả đúng như lời Mạt Đặc Lạc Khắc, đây thật ra là vô số vi sinh vật tụ tập lại mới cho ra hình thù như thế. Chính bởi vậy nó không cách nào bị phân ly, bởi vì một khi phân ly, loại vi sinh vật này liền mất đi không gian nuôi dưỡng, tấn tốc chết đi.