Chương 595 Đổ đấu (Thượng)
Nhìn Tô Trầm, sắc mặt Lâm Phong Đường đầy vẻ bi phẫn:
“Tô đô ti, quả nhiên là ngươi. Như vậy hết thảy chuyện này thật ra đều là âm mưu của ngươi, đúng không?”
Tô Trầm cười đáp:
“Ngươi nói bi tráng quá, đau khổ quá, cứ như là ta cố tình hại ngươi vậy, khiến ta suýt nữa còn cho là kẻ bị đuổi giết trên Nam Lăng Sơn không phải là ta.”
Lâm Phong Đường ngưng trệ:
“Đó đều là mưu đồ của Vương gia, không liên quan đến ta.”
Tô Trầm lắc đầu:
“Có liên quan hay không, các ngươi đều tham dự, trên tay tộc nhân của ngươi có máu ta chảy ra, trên tay ta cũng có mạng tộc nhân ngươi. Đến cái lúc này rồi, còn muốn thoái thác trách nhiệm, có ích gì không?”
Lâm Phong Đường cúi đầu than thở:
“Nói cũng phải, cái lúc này còn muốn thoái thác, đã chẳng còn nghĩa lý gì nữa rồi.”
“Nhưng mà, thiên hạ này không có ân cừu nào cởi không ra cả, thù hận giữa ngươi ta chưa hẳn đã không thể hóa giải.”
Khẩu phong Tô Trầm đột nhiên chợt chuyển.
Lâm Phong Đường sửng sốt:
“Hóa giải? Hóa giải thế nào?”
“Nhận thua, đầu hàng.”
Tô Trầm hồi đáp.
“Nhận thua thế nào?”
Lâm Phong Đường còn chưa ngây thơ đến mức cho rằng chỉ bằng một câu nhận thua ngoài miệng là có thể giải quyết vấn đề.
“Xưa nay tranh Vương người ta làm thế nào?”
Tô Trầm hỏi lại.
Lời này vừa ra, Lâm Phong Đường lập tức thoáng run lên.
Hắn đã hiểu ý của Tô Trầm.
Xưa nay tranh Vương, nếu có một phương bại lạc, tất sẽ là kẻ cầm đầu chết, kẻ theo hàng được sống, được làm vua thua làm giặc, không ai là không như thế.
Phe thắng lợi có thể tha thứ đại bộ phận người, lại vĩnh viễn sẽ không bỏ qua kẻ cầm đầu.
Một thế lực tiêu vong, thường thường sẽ hạ màn khi kẻ đứng đầu thế lực đó tử vong.
Ý Tô Trầm là, ai cũng đều có thể bỏ qua, duy có Vương gia là không thể bỏ qua.
Điều này khiến Lâm Phong Đường sao có thể không chấn kinh, sao có thể không e sợ?
Hắn run rẩy nói:
“Không, thế không được.”
Tô Trầm gật đầu:
“Ta cũng đoán là ngươi sẽ nói vậy. Không sao, hay là thế này đi. Đừng trách ta không cho ngươi cơ hội, ta đánh cuộc với ngươi được không?”
Đánh cuộc?
Đánh cuộc gì?
Tô Trầm nói tiếp:
“Chúng ta làm một trận võ sĩ đối quyết. Tô Trầm ta xuất ra hai trăm võ sĩ, Lâm phủ ngươi có thể xuất ra một trăm tám mươi tên võ sĩ, lại thêm hai mươi tên nguyên sĩ Dẫn Khí cảnh. Song phương đánh một trận, nếu người của ta thắng, ngươi liền đầu hàng, nếu người của ta thua, ta liền dẫn người rời đi, thế nào?”
Hai trăm võ sĩ đối đầu với một trăm tám mươi võ sĩ cộng thêm hai mươi nguyên sĩ?
Mắt Lâm Phong Đường sáng rực lên.
Hắn trợn tròn mắt nhìn Tô Trầm, hỏi lại:
“Ngươi nói thật chứ? Không giở trò?”
Tô Trầm mỉm cười:
“Ta chỉ muốn cho ngươi biết, sai lệch giữa ngươi ta lớn cỡ nào. Tình cảnh này rồi mà còn cần giở trò, dù thua ngươi cũng sẽ không phục. Nhưng mà ngược lại, nếu ta thắng...”
Lâm Phong Đường nói rất dứt khoát:
“Cược như thế mà còn để ngươi thắng, Lâm gia ta đầu hàng không oan.”
Giữa nguyên sĩ và võ sĩ có chênh lệch rất lớn, loại chênh lệch này giống như chênh lệch giữa Khai Dương và Dao Quang vậy, viễn siêu những cảnh giới khác. Dù là một tên nguyên sĩ mới vừa bước lên Dẫn Khí, cũng đều có thể nhẹ nhàng đánh bại mười tên võ sĩ đỉnh phong.
Thế nên đề nghị Tô Trầm không khác gì giúp Lâm phủ tăng thêm binh lực, thậm chí còn là tăng gấp đôi binh lực.
Dưới tình cảnh hiện tại, không có lý do gì mà Lâm Phong Đường không dám cược.
Mà đúng như lời Tô Trầm nói, chỉ cần là thắng lợi đường hoàng chính đại, Lâm Phong Đường cũng không có lý do gì mà không hàng.
Tô Trầm cười nói:
“Ngươi hiểu là được.”
Nói rồi hắn liền lùi ra sau mấy bước, lộ ra đám võ sĩ sau lưng.
Toàn bộ những võ sĩ này đều là đoán thể đỉnh phong, do đích thân Tô Trầm chọn lựa kỹ càng, ai nấy đều thân cao thể lớn, cơ thịt lực lượng, trên người xăm đầy hình thù quái dị.
Lâm Phong đường cũng bắt đầu điều động nhân thủ, nguyên sĩ Phí Huyết Khai Dương dồn dập lui ra, chỉ thừa lại hai mươi tên nguyên sĩ Dẫn Khí cảnh và một trăm tám mươi tên võ sĩ đoán thể được lựa chọn kỹ càng.
Song phương bày ra trận thế, Tô Trầm nói:
“Một khi so đọ bắt đầu liền không được đình chỉ. Bất kỳ phe nào trong hai phe đều có nghĩa vụ duy trì so đấu tiếp tục diễn ra, thẳng đến khi có kết quả. Bắt đầu.”
Phần phật, võ sĩ song phương lập tức lao vào nhau.
Một trận hỗn chiến cứ thế được triển khai.
Song phương vừa giao thủ, Lâm Phong Đường liền phát hiện, trên người mỗi võ sĩ thủ hạ Tô Trầm đều phát ra một mảnh quang mang đỏ như máu.
Dưới tác dụng của quang mang đó, đám võ sĩ của Tô Trầm như được cắn thuốc, ai nấy đều trở nên hung hãn không sợ chết, ngay cả khí lực đều mạnh lên rất nhiều.
Một tên võ sĩ Lâm phủ vừa giao thủ cùng võ sĩ thủ hạ Tô Trầm, chợt nghe phanh một tiếng, chiến đao bị đẩy ra, khắc sau liền bị đối thủ xông đến trước mặt, thanh đao điên cuồng đâm vào người.
Tàn nhẫn, hung ác, vô tình, ngoan lạt.
Lâm Phong Đường nhìn mà trong lòng không khỏi kinh hãi:
“Đây là cái gì?”
Một thanh âm vang lên bên tai Lâm Phong Đường:
“Ta phát minh ra một loại bí pháp, có thể gia trì nguyên kỹ chỉ định lên thân người. Thứ mà ngươi nhìn thấy bây giờ là Dũng Sĩ Chi Huyết và Man Ngưu Chi Lực, đều là áo thuật thượng cổ, tác dụng lần lượt là đề thăng sức chịu đựng và sức mạnh. Vật lộn ngoài sa trường, quan trọng nhất là sĩ khí, Dũng Sĩ Chi Huyết có thể khiến bọn họ tràn đầy cuồng nhiệt, không sợ sinh tử, Man Ngưu Chi Lực thì lại khiến bọn họ lực lớn vô song, đánh lâu không mệt, thế nào, không tệ chứ?”
Xoay người nhìn lại, Tô Trầm đã đi tới bên người hắn từ lúc nào.
“Đây là giở trò!”
Lâm Phong Đường gấp:
“Bọn họ sao có thể dùng nguyên kỹ?”
Tô Trầm hồi đáp:
“Ta nói là không cần nguyên sĩ, chứ không nói những võ sĩ này không thể sử dụng nguyên kỹ. Lâm Phong Đường, ngươi cũng biết ta không khả năng vô duyên vô cớ mặc ngươi chiếm tiện nghi lớn vậy được. Xuất hiện cảnh này cũng là bình thường, không xuất hiện mới là không bình thường ba? Chỉ cần ta không chơi xấu là được.”
Lâm Phong Đường ngây dại, cảm thấy hắn nói rất hay rất có đạo lý, mình không biết phải đáp thế nào.
“Giết!”
Trên chiến trường nổi lên một trận đao quang kiếm ảnh.
Trong chiến đấu võ sĩ không có đang dạng như Nguyên sĩ, chỉ có ở chính diện lấy máu đổi máu, lấy mạng đổi mạng mà thôi, lúc này mấu chốt quyết định thắng bại nằm ở lực lượng cùng dũng khí.
Dưới sự gia trì của dũng sĩ chi huyết, những võ sĩ của Tô Trầm người người nổi lên hùng tâm báo đảm, vừa mới giao thủ đã là một trận huyết nhục bay tứ tung.
Chỉ một lần xung kích võ sĩ của Lâm phủ đã bại lui, thấy vậy Lâm Phong Đường trong lòng căng thẳng.
Hắn liều mạng an ủi mình, còn có nguyên sĩ! Còn có nguyên sĩ!
Đúng vậy, so với những Đoán Thể võ sĩ này thì hai mươi tên Dẫn Khí nguyên sĩ mới là thứ mà hắn thật sự trông cậy vào.
Hai mươi tên Dẫn Khí Nguyên sĩ này được hắn chọn lựa đặc biệt, là hai mươi người có sức chiến đấu mạnh nhất trong tầng thứ này của Lâm phủ, trong đó có một số tinh anh thậm chí đã tiến vào hoặc là đã thức tỉnh huyết mạch rồi.