← Quay lại trang sách

Chương 594 Lôi kéo (Hạ) (2)

“Cái đó không liên quan đến ta. Ta biết bình dân quật khởi, quý tộc tất bị xung kích, nhưng đấy không phải mục đích của ta, không phải điều mà ta theo đuổi. Giống như chuyện người chỉ cần ăn cơm, liền sẽ có bài tiết, nhưng ngươi không thể nói chúng ta vì bài tiết mà ăn cơm được? Ta không quan tâm tới chuyện tồn vong của quý tộc, thành thật mà nói, chỉ cần đừng trêu chọc ta, ta căn bản lười để ý. Thành Thanh Hà này có quý tộc cũng tốt, không quý tộc cũng được, đối với ta thật ra đều không có ảnh hưởng gì. Tranh đấu giữa ta cùng các ngươi, từ vừa bắt đầu đã không phải là đấu tranh giai cấp, mà chỉ là ta chấp pháp công bằng, các ngươi không vừa mắt mới tìm ta gây chuyện, chỉ đơn giản vậy thôi.”

Long Khánh Giang ngẩn ngơ, nhớ lúc đầu kết oán cùng Tô Trầm, đích xác là vì Tô Trầm bắt hai tên nguyên sĩ ẩu đả bên đường rồi dẫn đến lớn chuyện.

Đối với Tô Trầm mà nói, hắn chẳng qua là đang chấp hành công tác trong phận sự, chỉ là rơi vào trong mắt đám thế gia quý tộc bọn họ liền thành gây hấn, lập tức hưng sư động chúng tới hỏi tội.

Cũng từ sau thời điểm đó, Tô Trầm mới đảo sang phe An Tự Nguyên, mà trước kia, hắn chưa từng đi lại quá gần với thành chủ.

“Thì ra là thế... Khởi đầu cho hết thảy chỉ bởi khi đó ngươi chấp hành chức trách của mình?”

Long Khánh Giang thì thào.

“Không cần quá ngạc nhiên, chuyện này sớm muộn rồi cũng xảy ra thôi.”

Tô Trầm nói:

“Chỉ cần các huyết mạch quý tộc còn vọng đồ đứng trên vương pháp, không phục Vương hóa, loại mâu thuẫn này tất sẽ tồn tại. Ngày đó ta không bắt người của các ngươi, ngày sau cũng sẽ bắt. Ngày đó các ngươi không báo thù, ngày sau các ngươi cũng sẽ báo thù. Đây là lựa chọn tất nhiên khi có lập trường bất đồng, chẳng có gì là ngẫu nhiên ở đây cả.”

“Nói cũng phải.”

Long Khánh Giang tịnh không phủ nhận, các quý tộc tự xem cao lắm, chú định không khả năng bị một tên quan nhỏ như Tô Trầm kiềm chế, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ phát sinh.

Chỉ có điều, vốn là so độ không cần đến ngươi chết ta sống, cuối cùng lại diễn biến thành kết cục như hiện giờ.

Hiện giờ, Long Khánh Giang có hối hận thì cũng đã muộn.

Tô Trầm nói:

“Thế nên, những gì nên nói ta đều đã nói rõ. Ta không có thành kiến gì đối với thế gia, chuyện ta làm, chẳng qua là vì tự bảo mà thôi.”

Long Khánh Giang như nghĩ đến điều gì, cất tiếng hỏi:

“Thế nên ngươi cũng không nhất thiết phải giết chết tất cả bọn họ, đúng không? Hiện tại các gia tộc đã bị giáo huấn, không muốn tái chiến nữa. Ta có thể xuất mã, song phương ngồi xuống nói chuyện, cầm tay giảng hòa!”

Tô Trầm lắc đầu:

“Ta có thể đồng ý nghị hòa, nhưng tất phải có một tiền đề.”

“Tiền đề gì?”

“Dao Quang cảnh! Thành Thanh Hà không cần sự tồn tại của một tên Dao Quang cảnh không chịu vương pháp ước thúc.”

“...”

Trước mắt thành Thanh Hà chỉ còn một tên Dao Quang cảnh không chịu vương pháp ước thúc, đấy chính là Vương Chiến Vũ.

Vương Chiến Vũ là Dao Quang cảnh Liên Đài tam phẩm, cũng là đệ nhất cường giả trong các huyết mạch quý tộc.

Tiền đề hòa bình mà Tô Trầm yêu cầu kiến lập trên cơ sở tiêu diệt Vương Chiến Vũ, đây gần như là điều không khả năng.

“Không có thương lượng?”

“Không có thương lượng!”

Tô Trầm hồi đáp chắc nịch.

Vương Chiến Vũ tất phải chết!

Hắn không chết, Tô Trầm không an tâm.

Hắn không chết, An Tự Nguyên không an tâm.

Chỉ khi hắn chết, quý tộc mới thật sự cúi đầu.

Cũng như Tô Trầm, An Tự Nguyên cũng không cần quý tộc chết hết.

Đám quý tộc này giết không hết được, nay cắt đi một nhóm, ngày mai lại sẽ mọc ra một nhóm khác.

Bọn họ chỉ cần những quý tộc này cúi đầu, nghe lời.

Diệt sạch yếu đuối, phân liệt số liệt, suy yếu cường đại, giữ lại nghe lời.

Đây là sách lược của Tô Trầm.

Long Khánh Giang hỏi:

“Ngươi có thủ đoạn gì khiến bọn họ đáp ứng?”

“Chẳng qua là lấy lợi ra dụ, lấy uy ra hiếp bách thôi.”

Tô Trầm chậm rãi nói:

“Trước phải nói rõ điều này, nếu bọn họ chịu cúi đầu, vậy tự nhiên là tốt nhất. Nhưng nếu không cúi đầu, vậy thì đánh, đánh tới khi bọn họ cúi đầu. Nếu còn không đồng ý, vậy thì trực tiếp diệt sạch, mười đại gia tộc đã thiếu hai nhà, có thiếu thêm mấy nhà nữa cũng chẳng sao cả.”

“Ngươi giết nhiều người của bọn họ như vậy, lại đề ra điều kiện hà khắc thế này, ta thấy khó mà thành.”

“Đó là bởi bọn họ chưa tới tuyệt cảnh. Chỉ cần để bọn họ ý thức được mình không có chút hi vọng thắng lợi nào, khi ấy mọi chuyện sẽ đơn giản đi nhiều.”

Tô Trầm thản nhiên đáp:

“Hơn nữa không phải còn có ngươi giúp đỡ ư? Hay là ngươi nói cho ta biết, trong mấy nhà kia, ai tính tình mềm yếu nhất, lá gan nhỏ nhất, dễ bị lay động nhất. Chúng ta trước dễ sau khó, bắt tay từ quả hồng mềm nhất.”

Lâm phủ.

Huyết mạch Lâm gia là Lưu Ngân Nguyệt Quang chuẩn (chim cắt), cũng chính là huyết mạch của tên nguyên sĩ ngày đó phá nguyên chất bóng tối của Tô Trầm ở Nam Lăng Sơn.

Sau khi giết chết Hùng Thiên Nhạc, Tô Trầm dẫn theo người của mình ngựa không dừng vó đi tới trụ sở Lâm phủ, hẻm Nguyệt Quang.

Không có đánh lén, không có ám sát, chỉ có đường đường chính chính tiến thẳng vào.

Từ khi Hà phủ bị tập kích, các đại quý tộc dồn dập tăng cường phòng ngự trong phủ, không cho bất cứ người nào thừa cơ ra tay.

Thời cơ đánh lén không còn, tiếp theo là lúc đối địch chính diện.

Thế nên Tô Trầm cứ vậy đường hoàng dẫn người giết tới.

Bước nhẹ nhàng.

Tay áo phất phới.

Sát ý căng đầy trong ngực.

Mang theo đám thủ hạ đi tới trước Lâm phủ.

Túc sát sinh uy.

Trước Lâm phủ, trên tường, trong viện đều bày đầy hộ viện, hộ vệ, cao thủ, cường đồ.

Dù là thế, thời khắc nhìn thấy Tô Trầm và thủ hạ, sắc mặt bọn họ vẫn đầy vẻ tuyệt vọng.

Người của Tô Trầm rất nhiều.

Trường Thanh Bang, Ác Hổ Bang, Tam Giang quân, Nguyên Đô Thự.

Chỉ mỗi Nguyên Đô Thự thôi đã có trên trăm nguyên sĩ.

Gần ngàn mãnh sĩ vây kín Lâm phủ, nếu không phải trước cửa Lâm phủ là phiến gò đất, diện tích rộng lớn, trang viên sâu hút, thì thật không chứa được nhiều người như vậy. Tô Trầm chống tay lên eo, đứng trước cửa lớn Lâm phủ, bên cạnh là đám người Giang Tích Thủy, Vương Văn Tín, Viên Liệt Dương, Đoạn Phong.

Đã là trận chiến cứng đối cứng, Tô Trầm tự nhiên phải mang đủ nhân mã. Nguyên Đô Thự nuôi binh ngàn ngày, dùng ở sáng nay.

Đứng trước cửa phủ, Lâm Phong Đường nhìn cảnh tượng tráng quan hạo đãng đó, tâm tạng không khỏi run lên.

Lúc nghe được tin Tô Trầm xuất binh tới công, hắn còn cảm thấy Tô Trầm bí quá hóa rồ, thẳng đến khắc này, nhìn thấy những gì trước mặt, hắn mới chợt hiểu hiểu rõ hết thảy.

Thì ra Trường Thanh Bang và Ác Hổ Bang sớm đã là người của đối phương, thì ra Tam Giang quân cũng chịu sự chỉ huy từ Tô Trầm, thì ra Nguyên Đô Thự đã phát triển lớn mạnh đến bước này, thì ra thế lực Tô Trầm đã mạnh đến vậy.

Cuối cùng, vẫn là xem thường Tô Trầm.

Luôn là vì xem thường hắn.

Mỗi lần đều cảm thấy mình đã rất xem trọng đối phương, thế mà vẫn bị bài tẩy đối phương lật ra làm cho chấn hám, không biết bao lần nuốt phải quả đắng.

Bây giờ, đến lượt Lâm gia nuốt quả đắng.