← Quay lại trang sách

Chương 597 Đầu danh trạng (Thượng)

“Thì ra là như vậy.” Lâm Phong Đường hoàn toàn hiểu ra.

Đến một bước này, hắn đã không còn nghi vấn gì nữa, đồng thời không có chút tự tin nào với trận chiến này.

Hắn cao giọng hô: “Dừng tay! Đừng đánh nữa, trận này chúng ta nhận thua!”

Nhận thua!

Rốt cuộc giờ phút này Lâm Phong Đường nhận thua.

Không tiếp nhận thua cuộc cũng không được, những người này đều là người của hắn, chẳng lẽ muốn bọn họ bị hai trăm tên võ sĩ giết sạch rồi mới nhận thua hay sao?

Bây giờ nhận thua ít nhất có thể giảm thiếu số lượng người chết.

Một trận chiến cứ như vậy đã xong.

Lâm phủ võ sĩ thương vong gần một nửa. Nguyên sĩ thì không có tổn thất gì nhưng mặt mày ai nấy ảm đạm, hiển nhiên bị một trận đánh vừa rồi làm cho tim đập nhanh. Hai trăm võ sĩ của Tô Trầm thì không chết một người, mặt khác thậm chí còn có dư lực để mở miệng cười nói, bộ dáng hoàn toàn không giống như là vừa trải qua khổ chiến.

Việc này làm cho mọi người triệt để bị thực lực của các võ sĩ được Tô Trầm cải tạo bằng Dung Huyết Đồ Đằng làm cho rung động.

Trên thực tế có chuyện Tô Trầm không có nói cho Lâm Phong Đường, đó là cách tiêu hao nửa khí huyết nửa khí lực càng thích hợp dùng cho nhân loại.

Khí lực của nhân loại vốn không yếu, quanh năm tu hành cường tráng không ngừng, có huyết khí dư thừa. Tuy không có cường hãn như Bạo tộc, nhưng cũng có chỗ độc đáo của mình. Sau khi giảm bớt tiêu hao huyết khí đi một nửa thì võ sĩ không chỉ tiết kiệm một nửa thể lực mà là nhiều hơn một nửa.

Việc này giống như chạy toàn lực cùng chạy một nửa lực, nếu chỉ dùng một nửa tốc độ để chạy thì có thể chạy được một khoảng cách gấp đôi chạy toàn lực.

Tiêu hao khí huyết cũng như vậy.

Làm cho Dung Huyết Đồ Đằng khi sử dụng không còn ép khô khí lực toàn thân, thì có thể gia tăng số lần sử dụng Dung Huyết Đồ Đằng của võ sĩ lên rất nhiều.

Cho nên sau khi Tô Trầm biết được điểm này thì ý nghĩ muốn chuyển toàn bộ tiêu hao của Dung Huyết Đồ Đằng thành nguyên lực đã giảm đi rất nhiều, Dung Huyết Đồ Đằng của ngày hôm nay đã có ý nghĩa thực dụng to lớn rồi.

Bây giờ một Đoán Thể võ sĩ sử dụng Dung Huyết Đồ Đằng, chỉ cần cho hắn một khối nguyên thạch là có thể sử dụng hắn như là một tên Dẫn Khí nguyên sĩ vậy.

Loại đề thăng này là rất lớn.

Hoàn toàn có thể tưởng tượng được trong tương lai một khi trên chiến trường xuất hiện rất nhiều đồ đằng chiến sĩ thì sẽ gây ra trùng kích to lớn thế nào cho địch nhân.

Trên thực tế Lâm Phong Đường chính là mục tiêu đầu tiên bị trùng kích, nếu không phải như vậy thì hắn cũng sẽ không có khinh địch mà nhận thua - Chỉ cần Tô Trầm nguyện ý cống hiến kỹ thuật Dung Huyết Đồ Đằng lên trên thì hắn muốn vặn đám quý tộc Thanh Hà thành thế nào thì bọn họ sẽ thành thế nấy.

Tô Trầm không làm là vì hắn không muốn làm.

Tựa như là hắn không muốn cả đời ở Vĩnh Sinh Điện Phủ hay có trong tay chục ức nguyên thạch vậy, đều giống nhau cả, đối với hắn mà nói diệt đám thế gia này chỉ là chuyện lật tay mà thôi, chẳng qua cách làm này làm cho hắn không vui, con đường hắn đang đi bây giờ mới là sự lựa chọn của hắn.

Giờ phút này Lâm Phong Đường nhận thua, trên dưới Lâm phủ đều là một mảnh tuyệt vọng.

Cứ như vậy thua rồi?

Cứ như vậy đầu hàng rồi?

Đường đường là quý tộc cứ như vậy đã cúi đầu rồi?

Rất nhiều người còn bất mãn trong lòng, không dám tiếp nhận, không tình nguyện, không muốn chút nào.

Tô Trầm biết có loại tâm tình này, nói thẳng: “Nếu Lâm gia chủ đồng ý bỏ gian tà theo chính nghĩa vậy thì không thể tốt hơn được nữa. Nhưng Lâm gia chủ hẳn là hiểu rõ, bỏ gian tà theo chính nghĩa không phải là một câu nói suông không thôi, cần phải có hành động thực tế.”

“Ngươi muốn cái gì?”

“Tự nhiên là đầu danh trạng rồi.” Tô Trầm cười mỉm.

Đầu danh trạng?

Lâm Phong Đường ngạc nhiên: “Bây giờ sao? Ta phải đi chỗ nào để tìm đầu danh trạng cho ngươi?”

“Không cần ngươi tìm, tự sẽ có người đưa tới cửa.” Tô Trầm đáp.

Đưa tới cửa?

Tựa như đáp lại lời của Tô Trầm, lúc này có một thanh âm vang lên:

“Tô Trầm! Ngươi làm gì ở đây vậy?”

Theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy phương xa đi đến một đội nhân mã, cầm đầu chính là Trần Văn Huy.

Ti tra xét thế mà giờ này chạy tới.

Nhìn Trần Văn Huy, Tô Trầm cười mỉm đáp: “Thì ra là Trần đại nhân. Trần đại nhân hôm nay trong lòng có chuyện vui hay sao, sao lại chạy đến chỗ Tây thành này vậy?”

“Nếu ta không đến thì ngươi sẽ thừa cơ diệt Lâm gia?” Trần Văn Huy thâm trầm nói: “Ngươi gan lớn thật, ai cho ngươi quyền lực, thế mà dám dẫn người công kích thế gia quý tộc?”

“Vậy ai cấp gan cho đám thế gia đi công kích ta vậy?”

Trần Văn Huy dương tay: “Án này mặt trên đã có kết luận.”

“Kết luận gì?”

“Một hồi hiểu lầm mà thôi, Vương lão gia chủ chỉ là đang đuổi giết một tên đào phạm, không ngờ đã ngộ thương tới ngươi.”

“Thế nhưng mà lúc ấy hắn kêu lên đúng là cái tên Tô Trầm này.”

“Đó là bảo ngươi tránh ra mau, ngươi nghễnh ngãng không nghe rõ ràng nên Vương lão tộc trưởng không so đo với ngươi. Mặt trên đã kết luận chuyện này, ngươi nằm mơ mà đòi lật lại bản án, càng đừng nghĩ lấy lý do này đi hại thế gia!”

“Lấy đó là lý do?” Tô Trầm nhíu chân mày: “Trần đại nhân hiểu lầm rồi đi? Ta không có lấy lý do này để công kích Lâm gia cả.”

“Còn bảo không có?” Trần Văn Huy chỉ tay vào chiến trường, chỗ đó có mười mấy người chết còn chưa bị mang đi: “Đây là cái gì?”

“Chuyện này không liên quan đến ta.” Tô Trầm trả lời: “Ta chỉ phụ trách Nguyên Đô Thự. Ta có thể cam đoan những người kia không có người nào của Nguyên Đô Thự cả. Về phần những người khác thì không quan hệ với ta.”

Trần Văn Huy ngạc nhiên, Vương Văn Tính cùng Quách Long đồng thời cười nói: “Những người này là thủ hạ của ta, Trần đại nhân ngươi có ý kiến gì sao?”

“Các ngươi?” Trần Văn Huy trầm mặt xuống, nói: “Phản bội gia tộc, các ngươi nghĩ các ngươi sẽ có kết quả tốt sao?”

Vương Văn Tín cùng Quách Long nghe xong đồng thời bĩu môi không để ý tới hắn.

Đã nghe Tô Trầm nói: “Nhìn đi, ta nói có sai không? Những người này không phải người của ta, cho nên những chuyện đã phát sinh không có quan hệ gì với ta cả.”

“Vậy ngươi tới chỗ này làm cái gì?” Trần Văn Huy hỏi.

“Tất nhiên là thực hiện chức trách của Nguyên Đô Thự ta rồi. Toàn bộ Nguyên sĩ khi chiến đấu đều do ta xử lý. Không phải Nguyên sĩ thì ta mặc kệ.” Tô Trầm trả lời.

Trần Văn Huy ngẩn người, nhìn thi thể đầy đất, phát hiện đúng là chỉ có thi thể võ sĩ, không có một tên Nguyên sĩ nào chết.

Cảm thấy ngạc nhiên.

Hoàn toàn không còn lời nào để trách Tô Trầm nữa, chỉ là sát khí trong mắt ngày càng nồng hậu.

“Tô Trầm!” Hắn phát ra tiếng hô trầm thấp.

“Rốt cuộc không viện cớ nữa sao?” Tô Trầm cười mỉm nói: “Như vậy mới phải. Muốn chiến thì chiến cho thống khoái, sao lại bày nhiều cái cớ dối trá như vậy?”

Nói xong hắn vung tay lên, rất nhiều nhân mã liền bố trận với Trần Văn Huy.

“Nói đúng rồi đấy, muốn chiến thì chiến cho thống khoái, sao lại lấy nhiều cái cớ như vậy?” Trần Văn Huy cười: “Ngươi nghĩ mình có thể thắng được thật sao?”