Chương 598 Đầu danh trạng (Hạ)
“Có thắng được hay không thì dù sao phải đánh mới biết được chứ.” Tô Trầm dùng một tay áp mạnh xuống, rất nhiều người vọt tới.
Vẫn như cũ là hai trăm võ sĩ lúc nảy xung phong lên trước, chỉ là lúc này đã là hai bang một quân, Nguyên sĩ cũng ra tay, duy chỉ có người của Nguyên Đô Thự vẫn như trước án binh bất động, tất cả đều giống như lời của Tô Trầm, chỉ đến chấp hành chức trách, chính là chấp trách chức trách quá lệch lạc, nhiều người ra tay như vậy mà lại làm bộ như không thấy.
Trần Văn Huy giọng hung dữ, nói: “Một đám hạ lưu mà thôi cũng xứng tranh hùng cùng ta?”
Thân thể chấn động, trong người vươn ra vô số đầu dây, mỗi một cái đều linh động như xà, cuốn về bốn phương tám hướng.
Khác với lần trước là lần này đối thủ không phải là quỷ mị cho nên Trần Văn Huy không dùng Mộc Quang Thanh Liên nữa mà trực tiếp thúc dục Thanh Mộc Yêu huyết mạch làm ra vô số xúc tua như dây leo công kích tán loạn.
Những dây leo này tựa như cự mãng, bắt lấy người nào là điên cuồng quấn lấy, cho đến khi quấn chết thì thôi.
Cho dù là Nham Thạch Hộ Giáp cũng khó chống được loại công kích này, bị sợi dây leo dài hẹp quấn vào trong, Nham Thạch Hộ Giáp bóc ra từng mảng lớn, từ trên người tróc ra rớt xuống từng khối từng khối.
Sau cùng có Nguyên sĩ ra tay kịp thời, quét ra vô số phong sương đao kiếm về phía Trần Văn Huy, nơi mi tâm Trần Văn Huy chợt có lóe lên thanh quang: “Lên!”
Mộc Quang Thanh Liên lại hiện, chặn lại đại bộ phận công kích đồng thời nhanh chóng thu về.
Trong nháy mắt răng rắc thu gặt sinh mệnh của bảy tám tên đồ đằng võ sĩ.
“Chút tài mọn cũng dám bêu xấu!” Trần Văn Huy hét lớn, cường công một chưởng ra ngoài, quét một mảnh năng lượng mãnh liệt ra bức bách vài tên Nguyên sĩ tung bay rồi bị đẩy lui, hiển hiện rõ ràng oai của thượng phẩm huyết mạch đỉnh phong.
Tô Trầm mắt hơi sáng ngời: “Quả nhiên thủ đoạn tốt. Lâm gia chủ, ngươi nói phải không?”
Nghe nói như vậy thì Lâm Phong Đường đã hiểu rồi.
Thật ra Trần Văn Huy vừa xuất hiện thì Lâm Phong Đường đã biết Tô Trầm bảo đầu danh trạng là ám chỉ ai.
Trần Văn Huy là thế chất của Vương Bồi Nguyên, tuy không có huyết mạch của Vương gia nhưng cùng Vương gia có quan hệ thâm hậu. Động Trần Văn Huy, chẳng khác nào động Vương gia.
Tô Trầm muốn đầu danh trạng này thật ra chính là bức Lâm Phong Đường không còn lựa chọn nào khác - Hắn có thể nghe Lâm Phong Đường nói một câu đầu hàng đã dễ dàng dừng tay nhưng chắc chắn sẽ nghĩ mọi cách bức cho đối phương không còn đường để mà lui.
Người của Nguyên Đô Thự, chính là dùng để bức Lâm gia.
Lâm Phong Đường rất rõ ràng nếu hắn không đồng ý thì ngay sau đó người của Nguyên Đô Thự sẽ giết tới.
Người của Trường Thanh Bang, Ác Hổ Bang có Dung Huyết Đồ Đằng, võ sĩ của Nguyên Đô Thự cũng có, thậm chí còn tốt hơn.
Có điều cứ như vậy trở mặt hay sao?
Lâm Phong Đường có phần làm không được.
Hắn nhìn Tô Trầm, vừa nhìn thì đã thấy Tô Trầm nhìn hắn.
Mặt đang mỉm cười, mắt mang sát ý, trong tay nổi lên nguyên lực hùng hồn.
Lâm Phong Đường biết không phải là lúc giả ngu, chỉ là lắp bắp nói: “Dù sao thì lần này Trần Văn Huy đi qua là để cứu ta, nếu ta ra tay với hắn thì thật là...”
“Hắn không cứu ngươi, chỉ là cứu cái liên minh sắp rách nát này mà thôi. Vệ gia, Thân gia đã lui, Long gia hàng, Hà Vô Tiễn chết rồi, Hùng Thiên Nhạc cũng chết, nếu hắn không cứu ngươi thì cái liên minh này chỉ sợ là sắp tứ phân ngũ liệt tới nơi.”
“Ngươi nói cái gì? Hùng Thiên Nhạc đã chết rồi? Long gia hàng?” Lâm Phong Đường chấn động.
Sau khi Tô Trầm giết Hùng Thiên Nhạc thì đến thẳng Lâm gia, lúc này các gia tộc khác có khả năng đã biết được tin tức, còn Lâm gia bởi vì bị phong tỏa cho nên vẫn chưa biết. Hơn nữa Long gia đầu hàng lại mang đến đả kích rất lớn cho Lâm gia.
Tựa như còn ngại không đủ đô, sau lưng Tô Trầm không xa có một bóng người, chính là Long Khánh Giang. Chỉ là lúc này hắn ở trong đám người, nếu không chú ý thì đúng thật là không thể phát hiện ra.
Lâm Phong Đường tâm lý kinh hãi tột đỉnh, đã nghe Tô Trầm tiếp tục bói: “Ngươi nhìn đi, loại chuyện này ta cũng không cần ngươi nhất thiết làm, dù sao ở đằng sau còn có người xếp hàng nữa kìa. Chẳng qua là ta cảm thấy, ngươi cũng không phải là người đầu tiên làm ra chuyện đầu hàng này, nếu để đầu danh trạng này cho Long gia đoạt đi thì sẽ không ổn cho lắm, cho nên mới cho ngươi cơ hội. Nếu ngay cả cái này ngươi cũng không muốn... Thì ngươi có biết là chó không ăn được thịt cũng chỉ có thể ăn cái gì không?”
Tô Trầm ghé sát vào bên tai Lâm Phong Đường, chậm rãi nói: “Hoặc là ăn phân, hoặc là đi chết!”
Chữ này làm Lâm Phong Đường đau nhói sâu sắc.
Hắn muốn tức giận, nghĩ mình là một nam nhân thì phải tràn ngập huyết tính, lòng đầy căm phẫn rồi lớn tiếng chỉ trích.
Nhưng người chung quy chỉ là người, con kiến còn ham sống, huống chi là người?
Nhìn Tô Trầm, hắn phát hiện mình không thể nào nói nên lời này.
Ngược lại là một câu kia của Tô Trầm: “Ta không quan tâm việc các ngươi chết hết” triệt để đánh vỡ hắn.
Hắn bất đắc dĩ gật đầu.
“Vậy thì đi thôi.” Tô Trầm nói: “Đừng chậm trễ thời gian của ta nữa.”
Lâm Phong Đường hít vào một hơi thật dài, nhắm mắt lại nói: “Lâm gia binh sĩ, theo ta, giết!”
Lúc này Trần Văn Huy còn đang giao chiến với Vương Văn Tín cùng Quách Long, tuy là lấy một chọi hai lại vẫn chiếm được thượng phong, trong khi giơ tay nhấc chân đều có uy thế ngợp trời, làm cho hai người không thể không ngừng lui tránh.
Khi người của Lâm gia vọt tới, Trần Văn Huy còn tưởng là người tới giúp mình, hô to: “Các ngươi không cần lại đây, phòng ngừa Tô Trầm đánh lén thôi!”
Đáp lại hắn là tiếng chém giết hung tợn của đám người Lâm gia.
Một khắc khi tiếng kêu thảm vang lên, Trần Văn Huy quả thật là không thể tin được hai mắt của mình.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Sao lại có thể như vậy?
“Lâm Phong Đường, ngươi làm gì thế?” Trần Văn Huy không kìm chế được gào to.
“Ta...” Lâm Phong Đường muốn nói thật có lỗi lại không thể nào nói ra.
Nói như thế nào thì hắn cũng là một vị tộc tưởng.
Thân là tộc trưởng, quan trọng nhất không phải là hắn có mưu lược bao nhiêu mà là hắn có lực lượng quyết đoán.
Nếu đã làm thì không được hối hận, lại càng không được ngó trước ngó sau, nếu không sẽ làm dao động lòng quân, càng làm cho thủ hạ bất mãn, ngay cả hiệu quả làm việc cũng sẽ vì vậy mà giảm đi rất nhiều.
Cho nên Lâm Phong Đường chỉ nói ra được có một chữ thì đã đổi ý rồi.
Hắn nói: “Không làm gì, chỉ là vì cơ nghiệp Lâm gia ta nên mượn đầu ngươi dùng một lát!”
Nói xong đã như tia chớp lao ra ngoài.
Lưu Ngân Nguyệt Quang huyết mạch phát động, nó thế như gió, mau như điện.
Run tay đánh ra một cái Nguyệt Hoa Toa bay vụt vào mặt của Trần Văn Huy.
Trần Văn Huy ngay cả mắng cũng không kịp, phi thân né tránh trái phải Vương Văn Tín cùng Quách Long phi thân lên liên tục mãnh công không có hắn nửa điểm cơ hội.