Chương 617 Ngủ chung
“Vậy ta liền tìm người khác tới làm việc này!” Đã thấy Khổng Thành giơ hạt châu trong tay lên, dẫn một đạo nguyên lực vào trong hạt châu, sau đó trên mặt hạt châu hiện ra vô số hình đầu người.
Chỉ vào một cái đầu trong đó, Khổng Thành nói: “Phùng Hi Hỏa, lập tức đến Cô Hồng Bích, có nhiệm vụ bí mật giao cho ngươi...”
Vung ống tay áo lên phất đi vũng nước đọng trên mặt đất, Tô Trầm mỉm cười nói với Dạ Mị: “Tốt rồi, không có chuyện gì đi nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Ồ.” Dạ Mị ngoan ngoãn nằm lên trên giường.
Tô Trầm tiếp tục làm nghí nghiệm của hắn.
Nằm ở trên giường, Dạ Mị cũng không nhắm mắt, chỉ là nhìn Tô Trầm làm việc.
“Tô Trầm.”
“Chuyện gì?” Tô Trầm cẩn thận cầm huyết dịch trong tay rồi rút ra một giọt, sau đó đặt lên trên bàn thí nghiệm, bắt đầu nhỏ nước thuốc vào.
“Ta ngủ giường của ngươi, ngươi ngủ làm sao?”
“Ta muốn nghiên cứu huyết mạch của Hạ Húc, đêm nay sẽ không ngủ.” Tô Trầm trả lời, cũng không ngẩng đầu lên.
“Ồ.” Dạ Mị không có ý nghĩa ứng lại.
Một lát sau, Dạ Mị đột nhiên lại nói: “Tô Trầm.”
“Ừm?”
“Ngươi không ngủ được, ngày mai không mệt mỏi sao?”
“Đều là người tu hành, một ngày không ngủ tính là gì.” Mẫu vật trong tay Tô Trầm bốc lên một trận khói trắng, Tô Trầm cẩn thận quan sát một chút, nhíu mày: “Thất thủ... Ngừng đừng nói chuyện với ta, ta muốn chuyên tâm thí nghiệm.”
“Ồ.” Dạ Mị có hơi ủy khuất.
Nghĩ ngợi, chợt nàng lại nói:
“Tô Trầm.”
“Còn có chuyện gì ngươi không thể hỏi luôn một lần sao? Cô nãi nãi của ta.” Tô Trầm bất đắc dĩ nói.
“Không có gì, chỉ là có chút không ngủ được. Ngươi nói chuyện với ta một lát đi.”
“... Không được, ta đang bận.” Tô Trầm thật sự không có tình thú gì cự tuyệt.
Dạ Mị liền mở mắt ra hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
Sau đó nàng cong miệng nói: “Thất bại... thất bại... thất bại... phốc!”
Phốc!
Mẫu vật lại bốc lên khói trắng.
Tô Trầm mặt mày âm trầm, Dạ Mị vẻ mặt vô tội nói: “Ta không có nói chuyện với ngươi.”
Tô Trầm không để ý tới nàng, tiếp tục thí nghiệm.
Dạ Mị liền tiếp tục trừng mắt nhìn Tô Trầm, miệng không ngừng than thở thất bại.
Đáng tiếc là lần này Tô Trầm không bị nàng ảnh hưởng, rất đơn giản hoàn thành một thí nghiệm trong tay.
Hắn vui sướng nhìn dung dịch điều giải trong bình, nói: “Được rồi, Dạ Mị hảo cô nương của ta, đừng quấy rầy ta nữa được không? Ta thật sự đang làm thí nghiệm rất quan trọng. Hôm nay vận khí của ta không sai, một đường đã làm rất thuận lợi, có lẽ rất nhanh thôi sẽ hoàn thành thí nghiệm này.”
“Vậy ngày mai ngươi làm không được sao?”
“Ngày mai phải đi rồi, với lại hôm nay có vận khí nhưng ngày mai mất linh thì sao, nhất định phải rèn sắt khi còn nóng.” Tô Trầm chợt bắt đầu tiến vào bước tiếp theo.
Dạ Mị liền tiếp tục cong miệng lên, tức giận.
Bây giờ nàng đã hoàn toàn không buồn ngủ rồi, mắt thấy kêu thất bại không có hiệu quả, chợt nhãn châu chuyển động, đột nhiên khoát tay lấy áo Tô Trầm khoác cho nàng xuống, lộ ra một nửa cánh tay ngọc xinh đẹp.
Tô Trầm tay run rẩy, nguy hiểm là dược tề không hủy. Nhưng ngay sau đó, Dạ Mị lôi kéo áo ngực xuống một chút, lộ ra nửa bộ ngực sữa.
Tô Trầm hoàn toàn không thể khống chế được.
Phốc!
Dược tề lại hủy.
“...” Tô Trầm quay đầu nhìn Dạ Mị: “Đến cùng ngươi muốn thế nào?”
“Thoát y ngủ mà.” Dạ Mị vẻ mặt chính khí: “Có vấn đề gì hông?”
Tô Trầm nhìn ngực của nàng, nuốt xuống nước miệng: “Có thể cố kỵ người bên cạnh một chút không?”
“Dù sao ngươi cũng chỉ biết thực nghiệm của ngươi.” Dạ Mị trả lời, mắt cười chuyển động, đột nhiên cười nói: “Đúng rồi, không phải ngươi đang chuyên chú thí nghiệm sao? Vì cái gì có thể thấy được ta cởi quần áo? Ồ, ta biết rồi, ngươi căn bản không có làm thí nghiệm, ngươi đang nhìn lén ta!”
Tô Trầm tức giận cho nàng một ánh mắt xem thường: “Cô nãi nãi ta sợ ngươi rồi, ngươi muốn thoát thì thoát đi, có bản lãnh ngươi cởi hết ra. Dù sao ta chuyên tâm làm thí nghiệm không rảnh nhìn ngươi đâu.”
Nói xong tiếp tục thí nghiệm.
Dạ Mị liền hung tợn nhìn Tô Trầm.
Một hồi lâu sao, nhãn châu của nàng chuyển động, đột nhiên đứng dậy.
Tô Trầm đang làm thí nghiệm, mỗi khi làm một bước sẽ dừng lại nhìn Dạ Mị, phòng ngừa nàng làm ra dị dạng gì khác, giờ phút này thấy nàng đứng dậy, cẩn thận lui về phía sau một bước: “Ngươi làm gì?”
Vẻ mặt hoảng sợ như là bị cường bạo.
Dạ Mị cười quyến rũ: “Ngươi khẩn trương như vậy làm gì? Ta muốn nhìn ngươi làm thí nghiệm thế nào thôi mà. Ta không nói lời nào, ở bên cạnh nhìn không được sao?”
“Không có cơ sở, ngươi nhìn không hiểu.”
“Ngươi để cho ta nhìn coi xem sao.” Dạ Mị lắc lắc thân mình nói.
“... Đừng chạm vào, đừng nói chuyện.” Tô Trầm chỉ có thể đồng ý.
Dạ Mị liền đứng dậy nhìn hắn làm việc.
Nàng đứng gần như vậy, lại chỉ mặc một món áo lót, mùi hương tự nhiên thơm ngát nhè nhẹ từng đợt từng đợt tràn vào trong lỗ mũi của Tô Trầm, làm cho tâm thần hắn nhộn nhạo.
Tô Trầm mạnh mẽ tự trấn định tâm thần, nhìn qua một bên rồi lui lại mấy bước, Dạ Mị liền tới theo.
Ngươi lui ta tiến, thẳng đến khi bức Tô Trầm vào vào trong góc.
Tô Trầm bất đắc dĩ: “Ngươi dựa gần ta như vậy làm gì?”
Dạ Mị đúng tình hợp lý trả lời: “Ta muốn nhìn mà. Không dựa gần một chút ta nhìn thế nào?”
“Ngươi thấy được cái gì nha.” Tô Trầm bất đắc dĩ.
“Hết lần này tới lần khác ngươi không cho ta nhìn, thì ta nhìn được gì?” Dạ Mị ôm ngực trả lời. Nguyên bản bộ ngực bằng phẳng lại bị chen như vậy, nhất thời lộ ra chút câu dẫn.
Tô Trầm bất đắc dĩ, chỉa chỉa nàng: “Ta nói lại lần nữa, đừng lại gần, đừng nói chuyện, đừng quấy nhiễu ta!”
Dạ Mị liên tục gật đầu.
Tô Trầm tiếp tục làm thí nghiệm.
Kế tiếp Dạ Mị thật đúng là không quấy rầy hắn nữa, chỉ là lẳng lặng đứng ở bên cạnh.
Có điều Tô Trầm tổng thể cảm thấy tâm lý phập phồng bất an, thường xuyên quay đầu liếc mắt một cái. Tâm thần phân tán, kết quả tự nhiên là thất bại liên tục. Dạ Mị đắc ý phát ra tiếng hừ nhẹ, quay đầu tề mi lộng nhãn, lúc này không phải ta sai nha.
Tô Trầm thở dài, chỉ có thể tiếp tục làm thí nghiệm.
Hắn cũng rất cứng cỏi, cắn răng muốn làm tiếp thí nghiệm.
Chỉ một lát công phu, đột nhiên cảm thấy trên lưng hơi ngưa ngứa.
Quay đầu nhìn, một luồng gió nhẹ thổi tóc Dạ Mị lại đây, chà vào cổ hắn, mang theo một tia cảm giác kỳ lạ.
Tô Trầm phủi ngọn tóc, lát sau cảm giác khác thường lại lần nữa truyền đến.
Tô Trầm mãnh liệt quay đầu, chỉ thấy Dạ Mị đang dùng miệng thổi gió, cố gắng thổi đầu tóc tới trên người hắn.
Thấy Tô Trầm quay đầu, Dạ Mị liền ngậm miệng.
Nhưng cũng biết là đã bị Tô Trầm thấy được, liền than thở nói: “Chỉ nói không tới gần, không nói chuyện, lại không có nói không thể thổi gió.”
Tô Trầm đã bị nàng làm cho triệt để hết nói nổi rồi.
Dạ Mị đan tay vào uốn tới ẹo lui, miệng còn than thở: “Ai bảo không nói chuyện phiếm với ta, ta quấy rối ngươi, thì ta sẽ quấy rối...”
Thanh âm không lớn, lại làm cho Tô Trầm nghe được rõ ràng.
Tô Trầm điên cuồng trợn trắng mắt: “Ta phục ngươi rồi, ta không làm thí nghiệm nữa là được chứ gì?”
Nói xong phóng dược bình lên trên bàn, tự mình lên giường nằm.