Chương 616 Nổ phòng
Thạch Minh Phong thấy thế, sắc mặt trầm xuống: “Khổng Thành, ngươi đang làm gì vậy?”
“Không có gì, chỉ cảm thấy bên ngoài hơi lạnh nên muốn vào trong nhà nghỉ ngơi một chút.” Khổng Thành không thèm quan tâm nói.
“Khốn kiếp!” Thạch Minh Phong làm sao không biết tâm tư Khổng Thành, rõ ràng là tham hoa háo sắc.
Trong không khí còn tràn ngập một mùi hương đặc dị, rõ ràng là mùi của Mê La Hương, tên khốn kiếp này, thế mà muốn mê gian Dạ Mị, chỉ là không biết vì sao mê dược lại không có hiệu quả đối với Dạ Mị nên mới dẫn tới tiếng thét chói tai vừa rồi.
“Chỉ là một chút hiểu lầm mà thôi, Thạch huynh để ý làm gì.” Thạch Minh Phong chưa kịp giận thì đã nghe một người nói.
Không cần quay đầu Thạch Minh Phong cũng biết là Tề Thâm Nguyên.
Ngày thường Tề Thâm Nguyên không nói chuyện, cũng không quản không hỏi bất kỳ hành động gì, tất cả đều do Thạch Minh Phong làm chủ, nhưng chỉ cần Khổng Thành có việc hắn nhất định liền xuất hiện.
Bảo hộ Khổng Thành là nhiệm vụ của hắn.
Thạch Minh Phong cả giận nói: “Hiểu lầm? Ngươi cho ta là kẻ ngu à? Ngươi...”
“Vũ Sư, nếu Tề tiền bối đã bảo là hiểu lầm vậy cứ xem đó là hiểu lầm đi.” Tô Trầm chợt nói.
Thạch Minh Phong sửng sốt: “Cái gì?”
Hắn biết giao tình giữa Tô Trầm cùng Dạ Mị, phải biết rằng mấy năm trước trọng trách liên hệ với Tô Trầm hoàn toàn do Dạ Mị gánh vác. Có thể nói chức nghiệp của nàng bây giờ từ lâu đã không phải là thích khách mà là người chuyên môn lấy tin tức cho Tô Trầm.
Dưới tình huống này, thế mà Tô Trầm lại giúp đỡ Khổng Thành nói chuyện làm cho hắn làm sao không kinh sợ lộ ra vẻ ngạc nhiên cho được.
Đã thấy Tô Trầm đi tới, lấy ra một bộ quần áo khoác vào trên người Dạ Mị, nói với nàng: “Ngươi có sao không?”
Dạ Mị lắc đầu, tức giận nhìn Khổng Thành nói với Tô Trầm: “Tên kia muốn chiếm tiện nghi của bổn cô nương.”
Dù nàng là có ngây thơ ngốc manh hơn nữa thì cũng biết Khổng Thành vì cái gì mà tới.
Tô Trầm nhẹ giọng nói: “Ta biết rồi, giao cho ta tới xử lý, thế nào?”
Dạ Mị đã quen nghe Tô Trầm, bản năng liền đồng ý.
Đã nghe Tô Trầm nói: “Khổng Huynh thích tòa Thạch Đầu Ốc này vậy thì tặng cho Khổng huynh, Dạ Mị đến chỗ ta ngủ đi.”
“Chỗ của ngươi?” Mọi người cùng nhau kinh ngạc.
“Đúng vậy.” Tô Trầm còn thật sự đáp: “Tuy chỗ kia không lớn nhưng hai người chen chúc vẫn được. Dạ Mị ngươi có ý kiến gì không?”
Nói xong cho Dạ Mị một ánh mắt.
Dạ Mị “A” một tiếng: “Ồ, ta... ta có thể a.”
“Cứ quyết định như vậy đi.” Tô Trầm nói xong đã cùng Dạ Mị quay về Thạch Đầu Ốc của mình.
Mọi người ngơ ngác nhìn bóng lưng hai người, nhất thời đều không phản ứng kịp tình huống này.
Ngay cả Thạch Minh Phong cũng kinh ngạc, chẳng lẽ Tô Trầm không muốn bất hòa với Khổng Thành là vì mượn cơ hội muốn Dạ Mị?
Không, hắn không có khả năng là người như vậy. Thạch Minh Phong nhanh chóng phủ định, hắn rất rõ ràng Tô Trầm cùng Dạ Mị đã tiếp xúc bao lâu, nếu Tô Trầm muốn làm vậy mà nói thì hắn hoàn toàn không phải chờ đến bây giờ.
Tô Trầm chắc là có kế hoạch của mình đi.
Thạch Minh Phong nghĩ, quay đầu nhìn thoáng qua Khổng Thành, hung hăng nói: “Ngươi đã thích phòng này thì lăn vào ngủ đi, đừng gây chuyện nữa.”
Nói xong đã tự quay về phòng ở.
Kế hoạch của Khổng Thành thất bại, làm loạn lên rất mất mặt, nhìn chung quanh một đám người đang nhìn mình chằm chằm, dắt cổ họng lên hô: “Nhìn cái gì vậy? Chưa thấy bao giờ à?”
Rồi đi vào trong phòng.
Bên này Tô Trầm cùng Dạ Mị đã vào trong phòng, Dạ Mị đang muốn nói gì thì đã thấy Tô Trầm đặt tay lên trên miệng, thở dài một tiếng sau đó làm rót một chén nước đổ lên mặt đất.
Vì thế liền nhìn thấy ở trong nước hiện hình ảnh phản chiếu tình cảnh ở bên ngoài.
Tô Trầm nhìn tình cảnh trong nước, chậm rãi nói ở trong miệng: “Bốn... ba.... hai... một.”
Nói xong một, Dạ Mị lại không nghe được chút động tĩnh gì, ngạc nhiên nói: “Sao lại không có động tĩnh gì?”
Tô Trầm trả lời: “Ngươi nói oành!”
Dạ Mị liền ngơ ngác nói: “Oành!”
Oành!
Ngoài phòng chợt vang lên tiếng bạo tạc.
Lúc này Tô Trầm mới đẩy cửa ra ngoài, chỉ thấy căn phòng vừa rồi của Dạ Mị đã dấy lên hỏa diễm hừng hực.
Một người đang lao ra từ trong phòng, chính là Khổng Thành.
Giờ phút này hắn vô cùng chật vật, quần áo toàn thân đều bị cháy nát, chỉ là trong tay còn cầm một hạt châu. Hạt châu kia không sợ lửa, bị Khổng Thành gắt gao ôm vào trong ngực lao ra đống lửa.
“Xảy ra chuyện gì?” Những người khác nghe được âm thanh này cũng lao ra ngoài.
Thấy trận cảnh tượng như vậy ai cũng ngây người.
Hảo một gian Thạch Đầu Óc đã bị liệt hỏa đốt thành hư ảo, Khổng Thành thì bị cháy sứt đầu mẻ trán. Tuy hắn là nguyên sĩ có nguyên năng tráo hộ thể nhưng bạo tạc tới rất bất chợt, khi gặp chuyện không may hắn không kịp phòng bị cho nên trên người có không ít vết thương. Tuy chỉ là thương ngoài da thịt nhưng cũng chật vật không chịu nổi, mặt mũi vì vậy mà mất hết rồi.
Giờ phút này nhìn thấy Tô Trầm, Khổng Thánh ở trong mắt lộ ra vẻ phẫn nộ: “Tô Trầm.”
Hắn muốn đi tới tìm Tô Trầm gây phiền toái nhưng bị Thạch Minh Phong ngăn lại, không cho hắn tiến lên.
Tề Thâm Nguyên cũng xuất hiện, nhìn thấy Khổng Thành bị thương như vậy cũng cảm thấy giật mình, tức giận nhìn Tô Trầm: “Đây là chuyện tốt ngươi làm?”
“Không, đây là chuyện tốt do hắn làm!” Tô Trầm cười lạnh: “Loại rác rưởi này ta không giết chết hắn đã rất khách khí rồi.”
“Lớn mất!” Tề Thâm Nguyên mặt hiện lên sát khí, một bộ dạng sẽ động thủ với Tô Trầm.
Nhưng Thạch Minh Phong lại không ngăn cản hắn, chỉ cười lạnh: “Tề Thâm Nguyên, nếu ngươi muốn ra tay với Tô Trầm, ta tuyệt đối không ngăn cản ngươi. Tô Trầm là loại người nào, có bao nhiêu quan trọng trong việc trợ giúp chúng ta, ta không nhắc chắc ngươi cũng rõ ràng. Ngươi dám giết hắn? Ngày mai chính là ngày giỗ của ngươi. Ta nghĩ đầu óc của ngươi còn chưa đến mức ngu xuẩn như tên chủ tử của ngươi.”
Tề Thâm Nguyên khừng khựng, càng không nhúc nhích.
Thạch Minh Phong nói không sai, hắn thật sự không dám giết Tô Trầm.
Hắn chỉ hù dọa Tô Trầm.
Đáng tiếc loại hù dọa này không có chút ý nghĩa gì, vô luận là Tô Trầm hay Thạch Minh Phong đều nhìn rành mạch đối thủ chỉ là miệng cọp gan thỏ mà thôi.
Tề Thâm Nguyên hít sâu một cái: “Lần này tạm tha cho ngươi, họ Tô. Nhưng nếu lần sau ngươi dám ra tay với Khổng Thành thì đừng trách ta không khách khí.”
Tô Trầm lắc đầu: “Loại y hiếp này không có ý nghĩa gì với ta cả. Ngươi hãy đi nhắc nhở người mà ngươi phải bảo vệ đi. Nếu lần sau hắn lại dám có mưu đồ gây rối với Dạ Mị vậy thì không phải là chuyện mấy mai Lôi Hỏa Đạn nằm trong phòng đơn giản như vậy nữa đâu. Ta cam đoan, ta sẽ xử lý cả lão nhị của hắn, để cho hắn ngày sao không thể dùng được nữa.”
Nói xong đã cùng Dạ Mị quay về phòng ở, những người khác thấy không có gì nào nhiệt cũng đều trở về, duy chỉ có Khổng Thành cùng Tề Thâm Nguyên là còn ở tại chỗ.
“Việc này cứ như vậy xong rồi?” Khổng Thành lớn tiếng hỏi Tề Thâm Nguyên.
Tề Thâm Nguyên thở dài nói: “Thật có lỗi, Thạch Minh Phong nói không sai, ta xác thực không thể xuống tay với Tô Trầm. Nếu ta giết hắn, tổ chức sẽ không bỏ qua cho ta.”