Chương 619 Lẻn vào
Nếu nói như vậy, cho dù không phải đỉnh phong, cũng đã phục thị thiên hạ.
Đối với tuyệt đại bộ phận người mà nói, như vậy đã trọn vẹn rồi. Dù sao một người có đầu não thanh tỉnh sẽ không coi mình là nhân vật chính của thế giới - Cuộc đời có thể truy cầu đỉnh phong, cũng không có nghĩa là không thể đỉnh phong thì không chịu.
Tô Trầm cũng giống vậy, đối với hắn mà nói thành tựu như vậy xác thực đã đủ.
Nếu sử dụng huyết mạch, vậy lý tưởng mà hắn theo đuổi còn có ý nghĩa gì?
Nếu Tô Trầm có được huyết mạch thì những ngày mà hắn kiên trì, toàn bộ hào hùng đã qua, những lời thề hết thảy sẽ trở thành chó má.
Hắn có thể không cần đỉnh phong, lại không thể không theo đuổi lời thề của mình.
Chẳng sợ từ nay về sau hắn thật sự không có khả năng tiến lên một bước.
Nhưng mà cuộc đời không phải chính là như vậy sao?
Nếu không chọn giữa lấy và bỏ, sao gọi là lựa chọn? Nếu không buông tha, sao gọi là hy sinh? Nếu không có nguy hiểm, sao gọi là gian nan?
Tô Trầm lựa chọn nhất định là một con đường gian nan hiểm trở nhất, phần hiểm trở này không chỉ là con đường này gian khổ, nghiên cứu thật khó khăn, đồng dạng là một khúc cua nên lấy hay nên bỏ.
Là anh dũng dãy dụa trong hy vọng xa vời, cùng lớn lên với giấc mộng của mình? Hay là chuyển biến tốt đẹp, thành tựu cả đời là người thắng cuộc.
Đối với đại bộ phận người mà nói, đều sẽ lựa chọn là người sau nhỉ?
Chỉ có người ngu, mới có thể lựa chọn là người trước.
Tô Trầm không ngu, chuyện này hắn đã từng do dự qua, từng bàng hoàng qua.
May mà cuối cùng hắn kiên trì tiếp tục lựa chọn con đường của mình.
Hắn tự nói với mình, người có thể khác nhau ở trí thông minh, trí tuệ, tùy cơ ứng biến, nhưng đối với việc truy cầu giấc mộng, ngu xuẩn sẽ là tốt hơn.
Cho nên giờ phút này, Tô Trầm thản nhiên trả lời:”Chỉ là không muốn quên lời đã từng thề.”
“Vì thế ngươi lựa chọn đi lên con đường này, thật ra còn là vì người trong thiên hạ? Mà không phải chỉ vì bản thân?” Thạch Minh Phong có chút kinh ngạc.
“Như thế nào? Loại người như ta không thể lo cho thiên hạ à?” Tô Trầm hỏi lại.
Thạch Minh Phong nở nụ cười: “Chỉ là ta rất khó tưởng tượng được một người vừa thông qua buôn bán Tam Dương Dược Tề cùng phương pháp trùng kích Khai Dương kiếm lời mấy tỉ nguyên thạch lại mang trên ngực ý chí bao la đến như vậy.”
Tô Trầm trả lời: “Này có là gì đâu. Người khác muốn là tốt nhất thiên hạ còn ta thì muốn tốt nhất thiên hạ cùng bản thân luôn. Mọi người và bản thân đều có lợi, cho nên việc này chẳng phải chuyện mâu thuẫn gì.”
“Nếu như có một ngày nó nhất định phải mâu thuẫn thì sao?” Thạch Minh Phong truy hỏi.
Tô Trầm không có trả lời.
Thẳng tới mười hai ngày sau, đội ngũ rốt cuộc đi vào cổ bảo trấn.
Vì có cổ bảo Tây Lai Nạp ở chỗ này nên nơi này mới bị gọi là cổ bảo trấn.
Tòa thành Tây Lai Nạp là nằm trên một ngọn núi nhỏ ở ngoài cổ bảo trấn, bởi vì tòa thành của Đại lĩnh chủ nên người ngoài không dễ dàng tiến vào, chỉ là mỗi ngày đều có người trong cổ bảo đi ra ngoài mua đồ.
Ngay từ đầu cả khu cổ bảo trấn này được làm nên là để phục vụ cho sự phát triển của cổ bảo thành.
Tuy là lãnh địa Sa tộc nhưng nơi này không thiếu dấu chân Nhân tộc. Có không ít thương lữ Nhân tộc lai vãng tới đây kinh doanh mua bán cho nên bọn Tô Trầm có đến cũng không quá đột ngột.
Tô Trầm đã sớm vứt bỏ Đại Giác Mã đổi thành Đà Lang, việc này làm cho trên đường bọn hắn không gặp được phiền toái gì nữa.
Ngày đó, mọi người nghỉ ngơi ngay ở trấn.
Khi bóng đêm buông xuống, mọi người xuất động.
Bọn họ tránh né Sa tộc tuần tra, rất nhanh đã đi vào chân núi.
“Kế tiếp phải nhìn ngươi.” Thạch Minh Phong nói với Hạ Húc.
“Yên tâm đi.” Hạ Húc cười đắc ý, nhanh chóng sờ soạng tiến về trên núi, đồng thời trong tay Thạch Minh Phong đã nhiều thêm một mặt gương, trong gương chiếu ra hình ảnh Hạ Húc.
Hạ Húc nhanh chóng đi vào vòng ngoài tòa thành, bắt lấy cục đá leo lên trên tường, trên tường liền hiện ra một mảnh ánh sáng màu vàng.
Đây là phòng ngự tráo của tòa thành.
Hạ Húc cũng không gấp, từ trên nguyên giới tùy thân lấy một một vòng tròn màu bạc, nhấn một cái vào trên phòng ngự tráo, xung quanh vòng tròn hiện lên mũi nhọn sắc bén đâm vào trong phòng ngự tráo. Tiếp theo đó trong vòng tròn vươn ra một ống sắt chống đỡ bốn phía, đồng thời trong vòng tròn mở thành hình rỗng, cứ như vậy tạo thành một cái động lớn như chậu rửa mặt lớn trên phòng ngự tráo.
Ngay sau đó thân hình Hạ Húc bắt đầu kéo dài, thẳng đến khi thân hình cùng cửa động không có khác nhau lắm về kích cỡ thì lúc này mới xuyên vào trong động.
Đây chính là năng lực Thiên Diện Quỷ Thú của hắn, chẳng những có thể biến hóa hình dạng thậm chí còn có thể thay đổi hình thể.
Xuyên qua phòng ngự tráo, Hạ Húc trèo lên dọc theo mặt tường.
Khi lên đến đỉnh tường cũng không nhảy xuống mà lấy ra một khối thủy tinh đặc chế chiếu về phía dưới.
Chỗ bị chiếu vào, có thể nhìn thấy được từng đạo hồ quang màu xanh không ngừng chớp lên.
Thạch Minh Phong chỉ vào hồ quang màu xanh này, nói với Tô Trầm: “Những thứ này là lam quang cảnh giới, dùng mắt thường sẽ không nhìn thấy chúng nó, một khi chạm vào sẽ lập tức phát ra cảnh báo. Chúng nó dầy đặc dưới thành, nếu nói phòng ngự tráo là cửa ải thứ nhất khi vào tòa thành thì nó chính là cửa ải thứ hai. Rất nhiều người đã ngã xuống ở trên cửa này, đương nhiên, nó vô dụng với chúng ta.”
Khi nói lời này, Thạch Minh Phong có hơi đắc ý.
Tô Trầm rất muốn nói ngay từ đầu ta đã thấy lam quang kia rồi, hắn dùng Vi Sát Chi Nhãn thấy rất tỉ mỉ, loại ánh sáng ẩn hình này không thể đánh lừa ánh mắt của hắn được, nhưng hắn chung quy chỉ là nói: “Thì ra là thế, thật sự làm cho người ta mở mang kiến thức. Không ngờ một lần lẻn vào đơn giản thế mà cũng có nhiều học vấn như thế.”
“Đó là tự nhiên, chúng ta nhưng là chuyên nghiệp đó.” Bên cạnh Dạ Mị kiêu ngạo nói.
...
Tô Trầm không nói gì.
Lúc này Hạ Húc đã bắt đầu đi xuống. Hắn cố định Động Sát Thủy Tinh ở trước mắt mình, thật cẩn thận tránh né lam quang cảnh giới.
Sau khi qua lam quang cảnh giới, Hạ Húc không tiếp tục đi xuống mà nằm úp sấp trên mặt đất, biến thành một đầu Sa Tích, chậm rãi bò sát trên mặt đất.
Thạch Minh Phong giải thích: “Trong lòng đất của tòa thành này có nguyên cấm trinh sát, có thể biết được đại bộ phận sinh mệnh hình người đi trên mặt đất. Bởi vì lòng cấm chế này nằm trong lòng đất nên rất khó nhằm vào. Cho nên Hạ Húc hóa thân thành Sa Tích. Sa tộc thích nhất là nuôi dưỡng Sa Tích, trong cổ bảo này cũng có nuôi không ít, bọn họ dùng nó để cảnh giới, cho dù có Sa tộc thông qua nguyên cấm phát hiện Sa Tích đi qua thì cũng không để ý.”
Khi nói chuyện, Hạ Húc đã sắp đi qua khắp mặt đất trống trải, quả nhiên trước mặt có mấy đầu Sa Tích đầu loạng choạng đi lại, tuy Hạ Húc biến hóa Sa Tích không quen thuộc lắm cũng không có phát ra tiếng kêu cảnh giác, nhưng những Sa Tích kia chỉ lại nhìn mặt Hạ Húc rồi liếm hắn vài cái liền rời đi.