Chương 620 Đàm phán
Sau khi đi qua, Hạ Húc đi vào trong một phòng ốc.
Hắn biến trở về hình người, lau nước miếng trên mặt: “Mẹ nó, nước miếng bọn nó thối thật.”
“Có thể là nó yêu ngươi rồi.” Một gã thủ hạ Vĩnh Sinh Điện Phủ cười nói.
Trên người bọn họ ai cũng đều mang theo một nguyên cụ truyền âm đặc thù, chỉ cần không vượt qua phạm vi nhất định là có thể đối thoại với nhau, rất thuận tiện.
“Đó là con trống.” Hạ Húc tức giận đáp.
“Ha, đó bởi vì ngươi chỉ có lực hấp dẫn với đồng tính mà thôi.” Lại có người tiếp lời.
Mọi người cười lên ầm ầm.
Hạ Húc bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn trái phải không có ai, liền dùng giải khóa thuật mở cửa phòng ra - Không thể không thừa nhận Vĩnh Sinh Điện Phủ quả là chuyên gia khi làm những chuyện lẻn vào này.
Khi đẩy cửa vào, Hạ Húc đã biến hóa thành bộ dáng của một gã Sa tộc nô bộc.
Nhìn trái phái không có ai, Hạ Húc đi về phía trước.
Đã nghe Thạch Minh Phong nói: “Đây là phòng tạp vật, đẩy cửa bên trái ngươi ra xuyên qua hành lang dài chính là đại sảnh. Ngươi phải tìm được người hầu đưa cơm cho Tạp Lặc, còn có một phút, Tạp Lặc sẽ ăn cơm chiều.”
“Ta đang tìm.” Hạ Húc trả lời.
Đẩy cửa ra, xuyên qua hành lang dài, Hạ Húc đi vào đại sảnh.
Mở ra cửa đại sảnh, cảnh tượng trước mặt Hạ Húc liền dựng lên chóng mặt.
Chỉ thấy nơi này khắp nơi đều là Sa tộc, đang tề tụ cùng một chỗ vừa nói vừa cười.
Hạ Húc vội vàng quay về hành lang dài, nói: “Đáng chết, chỗ này đang tổ chức yến hội.”
“Rời khỏi đó!” Thạch Minh Phong quả quyết nói.
Đang tổ chức yến hội, vậy ý nghĩa quy luật nghỉ ngơi đã không đáng tin nữa, hơn nữa sẽ xuất hiện rất nhiều người nguyên bản không nằm trong kế hoạch.
Lúc này mà hành động thì phiêu lưu quá lớn, cho nên Thạch Minh Phong trước tiên hạ lệnh rút lui.
Đáng chiếc vẫn chậm.
Hạ Húc vừa muốn đi, đã thấy một gã Sa tộc quan quân đi tới.
Nhìn thấy Hạ Húc, Sa tộc quan quân quát: “Này, ngươi lại đây!”
Hạ Húc nhìn trái phải, không có người khác.
Đã nghe Sa tộc quan quân kêu lên: “Ta đang kêu ngươi đó, đừng có lười biếng! Cầm những món ăn này đi theo ta!”
Nói xong đã giao một bồn lớn thức ăn vào trên tay Hạ Húc, ngoắc ngoắc ngón tay với hắn ý bảo hắn đi cùng mình.
Hạ Húc bất đắc dĩ phải kiên trì đi theo đằng sau.
Thạch Minh Phong vừa thấy, vỗ đùi kêu lên: “Hỏng rồi.”
Kế hoạch xảy ra bất ngờ, Hạ Húc muốn thoát được đã không dễ dàng gì rồi.
Nhưng việc đã tới nước này, mọi người chỉ có thể tùy cơ ứng biến.
Lúc này Hạ Húc theo Sa tộc quan quân đi vào đại sảnh.
Đại sảnh của tòa thành này thật xa hoa, nhạc thanh tao nhã lượn lờ, đèn thủy tinh treo ở trên phát ra ánh sáng ấm áp. Một ít Sa tộc đang khiêu vũ ở trong sảnh, còn có một ít đang tán gẫu ở gần đó.
Hạ Húc đi theo Sa tộc quan quân lên lầu, sau khi lên lầu tiến vào một sảnh nhỏ, chỉ thấy đã có vài tên Sa tộc đang ngồi ở đó tán gẫu với nhau.
“Gặp quỷ, là Ba Nhĩ!” Thạch Minh Phong đột nhiên kêu lên.
Trong phòng nhỏ, một gã Sa tộc khổng lồ đang ngồi ở đó.
Rất khó tưởng tượng được một tên Sa tộc lại béo như vậy, nhìn vào hắn tựa như là một đầu hải kình to mọng, thân thể cao lớn ngồi ở trên ghế dài cho ba người, một người đã ngồi đầy cái ghế.
Ở trước hắn có hai gã Sa tộc vũ nữ đang khiêu vũ, kỹ thuật nhảy rất thướt tha.
Mà ở bên cạnh hắn còn ngồi vài người, là một gã Sa tộc cùng hai gã Nhân tộc.
Khi nhìn thấy hai gã Nhân tộc, nội tâm của Tô Trầm không hiểu được nhảy dựng.
Bởi vì người nọ, hắn cũng biết.
“Hắc Nham Kim là kim loại tốt nhất của Nguyên Hoang đại lục, dùng nó tạo ra nguyên khí ít nhất có thể tăng lên một thành uy lực, đồng thời nó cũng là tài nguyên quan trọng nhất của Sa tộc, ta sẽ không dễ dàng giao nó cho một tên Nhân tộc để hắn xử lý đâu.”
Ba Nhĩ vừa nói, một bên dùng bàn tay to lớn đầy mỡ cầm lấy một cái đùi cừu nướng mồm to cắn vào, nhưng ngạc nhiên là lại không cản trở hắn nói chuyện, tựa như là hắn có hai cái mồm vậy.
“Hắc Kim Nham thật sự là tài nguyên kim loại vĩ đại, nhưng cũng không phải tốt nhất. Nó có thể tăng lên chỉ là độ cứng cỏi của nguyên khí chứ không phải uy lực. Nhưng quan trọng nhất là, mỏ Hắc Nham Kim quý giá sắp khô kiệt rồi.”
Ngồi ở trên cương vị khách, Chư Tiên Dao dùng ngữ điệu tao nhã ra lời nói rất lợi hại, nói trúng tim đen, vạch trần chỗ thủng trong lời nói của Ba Nhĩ.
Ba Nhĩ không thèm để ý cười nó, tiếp tục điên cuồng cắn đùi ghe: “Ồ, nhưng các ngươi vẫn muốn, đúng không?”
“Đó cũng không phải là lý do để ngươi công phu sư tử ngoạm.” Một vị Nhân tộc khác trả lời.
Hắn gọi là Chư Bạch Vũ.
“Ta còn không có mở miệng đây.” Ba Nhĩ lung lay cái đầu cực đại của hắn: “Các ngươi đã nói như vậy, ta liền báo cái giá. Một trăm triệu nguyên thạch!”
“Một mỏ Hắc Nham Kim sắp khô kiệt?” Chư Tiên Dao cười lạnh: “Ba Nhĩ lĩnh chủ, ngươi điên rồi hay sao?”
“Chú ý giọng điệu của ngươi, ngươi cái xú nữ nhân này!” Ba Nhĩ hừ nói.
Đây là lần đầu tiên, Chư Tiên Dao bị gọi là xú nữ nhân.
Ánh mắt thẩm mỹ của Sa tộc thật là quá đáng khen.
Đã nghe Tam Nhị nói: “Ta không ngốc, ta biết các ngươi có mục đích khác. Các ngươi muốn không phải là mỏ Hắc Nham Kim, đó chỉ là ngụy trang của các ngươi mà thôi. Nếu các ngươi không chịu thừa nhận vậy thì đừng trách ta không khác khí. Còn có, ta đã vì các ngươi đặc biệt chạy tới đây, nếu các ngươi không cho ta một câu trả lời thuyết phục để ta hài lòng thì các ngươi sẽ đi mà không về được. Cho dù là Yêu Hoàng quý tộc, cũng đừng nghĩ có thể la ó ở chỗ này của ta!”
Chư Tiên Dao cùng Chư Bạch Vũ nhìn nhau.
Chư Tiên Dao gật gật đầu, lúc này Chư Bạch Vũ nói: “Được rồi, vĩ đại lĩnh chủ, trí tuệ của ngài vượt qua tưởng tượng của ta. Ta thừa nhận, mục đích của chúng ta xác thực không chỉ có mỏ Hắc Nham Kim. Không có ai sẽ cảm thấy hứng thú với một mỏ khô kiệt, có đúng không? Lời nói dối này xác thực không ổn.”
Tam Nhi cười ha ha rộ lên: “Vậy thì nói ra ý đồ thật sự của các ngươi đi.”
“Đại lĩnh chủ, ngươi biết rõ chúng ta là người Liêu Nghiệp mà. Tuy Long Tang cũng thuộc Nhân tộc nhưng không phải chung quốc gia, bởi vậy nếu làm việc ở trong này, sẽ có rất nhiều bất tiện.” Chư Bạch Vũ nói: “Cho nên ta vẫn hy vọng, có thể có một chỗ đứng ở Long Tang. Một khối địa bàn thuộc về chúng ta, có được thế lực của riêng mình.”
“Các ngươi muốn thành lập một khối địa bàn ở chỗ này của ta?” Ba Nhĩ cảm thấy kinh ngạc.
“Chỉ là dùng để gieo trồng căn cơ thế lực mà thôi.” Chư Tiên Dao trả lời: “Nơi này là lãnh địa Sa tộc, Long Tang không vươn tay tới được, là nơi rất thích hợp để chúng ta phát triển sơ kỳ.”
“Vì cái gì muốn gieo trồng thế lực ở Long Tang? Chẳng lẽ các ngươi đã khống chế toàn bộ Liêu Nghiệp trong tay, cho nên không còn chỗ phát triển nữa sao?” Ba Nhĩ hắc hắc cười rộ lên.
Chuyện này đương nhiên là không có khả năng, chỉ là vị Đại lĩnh chủ này vô tình trào phúng như vậy thì nhìn vào hẳn là hắn cũng không tin lý do này.