Chương 624 Thẩm vấn (Thượng)
Nàng liền như một đóa hoa đã trải qua phong sương, từ bách hợp trưởng thành làm tuyết mai.
Mi là lãnh, mặt là lãnh, ngay cả ánh mặt cũng băng lãnh lạnh lùng.
Điều này làm cho Tô Trầm cảm thấy ngạc nhiên.
Hắn biết rõ từng khí chất của Chư Tiên Dao đều không phải tự dưng mà thành, mà có loại thành phần là do bồi dưỡng từ nhỏ, dù sao Quỷ Tâm Yêu Hồ huyết mạch, nữ tử tự ý mị hoặc, tự nhiên phải có tướng tá mị hoặc.
Nhưng bây giờ Chư Tiên Dao đã xảy ra chuyện gì?
Loại tư thái cao quý lãnh diễm này không thể nào là mị hoặc muôn phương được, ngược lại là muốn cự tuyệt người ở ngoài ngàn dặm.
Hơn nữa loại khí chất này, khí thế này hiển nhiên không phải vừa mới hình thành mà là thói quen lâu dài từ xưa tới này tạo thành, mới có được uy nghiêm, uy nghi như ngày hôm nay.
Lấy lại bình tĩnh, Tô Trầm cúi đầu nói: “Người liền nói chuyện gì đi.”
Âm thanh này nghẹn nghẹn khuất khuất, oa oa muốn khóc phù hợp với biểu hiện của Vưu Thiên Dưỡng ở trước mặt Chư Tiên Dao.
“Vừa rồi có Nhân tộc không biết vì sao lại lẻn vào, lại không phải người của chúng ta. Ta hỏi ngươi, chuyện chúng ta tới đây lần này ngươi có nói cho ai hay không?” Chư Tiên Dao lạnh nhạt nói.
Tô Trầm sửng sốt, Chư Tiên Dao thế mà cho rằng Vưu Thiên Dưỡng lanh mồm lanh miệng nói ra ngoài?
Nhưng ngẫm lại cũng đúng, bọn họ hảo hảo chạy tới đàm chuyện làm ăn với Sa tộc, như thế nào lại không lý do gì có Nhân tộc lẻn vào? Cổ bảo Tây Lai Nap nhiều năm như vậy không ra chuyện gì, vì cái gì vô tình ngay lúc này lại có người của Nhân tộc bái phỏng lẻn vào?”
Đây là trùng hợp? Hay là có âm mưu khác?
Chư Tiên Dao nếu không hoài nghi chuyện này thì mới là việc lạ.
Trên thực tế không chỉ có Chư Tiên Dao, chính là ngay cả Ba Nhĩ cũng nghĩ tới điểm ấy, chỉ là hắn không lập tức phát tác mà thôi, c1o lẽ hắn đang chờ Chư Tiên Dao cho hắn một lời giải thích.
Biết được điểm ấy, Tô Trầm nội tâm hơi động, lắp bắp nói: “Việc này...”
Hắn cố tình do dự không nói, đã nghe Chư Tiên Dao nói: “Có phải ngươi nói với Chư Tiên Linh hay không?”
Tô Trầm không biết Chư Tiên Linh là ai, nhưng vẫn đánh rắn theo côn gật gật đầu.
“Phế vật! Không phải ta bảo ngươi đừng nói cho nàng sao?” Chư Tiên Dao giận dữ quát lên.
Tô Trầm gãi gãi da đầu: “Ta...”
Hắn còn đang muốn nói, một lão nhân bên cạnh lại nói: “Đại tiểu thư, ngươi cũng biết huyết mạch của Thiên Dưỡng công tử chưa thức tỉnh, lấy thủ đoạn của Nhị tiểu thư hẳn là rất khó để chống lại.”
“Hắn chống không lại thì ít nhất sớm nói cho ta biết, ta cũng sẽ có sự chuẩn bị tốt! Bây giờ làm sao đây? Đang hảo hảo đàm chuyện đột nhiên có người lẻn vào cổ bảo, nàng muốn tạo hỗn loạn để làm hư kế cục của ta? Hay là muốn ám sát Ba Nhĩ để hãm hại ta?” Chư Tiên Dao cả giận nói.
Tô Trầm chưa bao giờ nhìn thấy Chư Tiên Dao nói năng phẫn nộ đến như thế mà vẫn giữ được bộ dáng rất khí phách.
Hoặc là nói trước kia hắn thấy Chư Tiên Dao chỉ toàn là đang sống trong ngụy trang, một Chư Tiên Dao sống thật không chân thật, Chư Tiên Dao bây giờ ngược lại cho hắn một loại cảm giác chân thật hơn nhiều.
Tính tình sinh động, khó được có vài phần khí khái của nam nhi.
Khí khái nam nhi thứ này khi dụ hoặc nam nhân mà lấy ra thì hiển nhiên sẽ rất dễ gây ra hiệu quả trái chiều, cho nên Chư Tiên Dao chưa bao giờ biểu hiện ra ngoài, cho tới bây giờ Tô Trầm mới nhìn thấy được một mặt này.
Tô Trầm nghĩ ngợi, đột nhiên nội tâm hơi động, nói: “Đại lĩnh chủ cũng không tức giận, càng không trở mặt. Cho nên mặc kệ người tới có mục đích gì, lần hành động này phải nói là đã thất bại rồi. Ta nghĩ việc cấp bách chúng ta phải làm bây giờ là thẩm vấn nạn nhân, làm rõ mục đích của hắn, coi bọn hắn có an bài gì ở mặt sau hay không.”
Đoạn này nói trật tự rõ ràng, có trước có sao, Chư Tiên Dao nghe được hơi hơi sửng sốt: “Hiếm khi nghe ngươi nói đúng được một lần.”
Tô Trầm cũng không lắng vì chuyện này Chư Tiên Dao liền hoài nghi hắn.
Tuy Vưu Thiên Dưỡng nhìn vào có hơi vụng về nhưng chỉ nhìn ở mặt ngoài thì không thể khẳng định được chuyện gì, Vưu Thiên Dưỡng ở trong tình huống lạc vào tay giặc còn dám lừa gạt mình, có thể thấy được ít nhất hắn không phải là người không có chỉ số thông minh.
Quan trọng nhất là người có nhiều mặt tính tình, thân mình nắm giữ một loại sinh vật bất định, bình thường có xu hướng tâm lý rất bất định.
Vì chuyện này vô luận là bây giờ Tô Trầm có nói chuyện không phù hợp với biểu hiện Vưu Thiên Dưỡng nên có thế nào thì cũng sẽ không lập tức khiến cho Chư Tiên Dao hoài nghi - Ngươi có thể sẽ không vì một bằng hữu ngày thường biểu hiện ngu dốt ngẫu nhiên nói một câu thông minh liền hoài nghi đó không phải là hắn, trừ phi trong thời gian dài hắn đều như thế, cả người đều thay đổi hoàn toàn. Nhưng việc này cần thời gian để phát hiẹn, cần thí dụ để chứng thực.
Cho nên Tô Trầm quyết đoạn nói ra lời thẩm vấn Hạ Húc, như vậy mới có thể quang minh chính đại tiếp xúc Hạ Húc.
“Đại tiểu thư, Ba Nhĩ lĩnh chủ vị tất sẽ cho chúng ta thẩm vấn.” Lão nhân nọ nói.
“Không liên quan, ta sẽ nói chuyện với Ba Nhĩ, ta cần phải biết hắn có hướng về phía chúng ta hay không.” Chư Tiên Dao nói xong xoay người rời đi.
Không qua bao lâu, Chư Tiên Dao trở về, mang theo vẻ mặt mỏi mệt: “Hắn đồng ý.”
Ba Nhĩ không phải ngu ngốc, Chư gia lại đây là muốn cầu mình, dưới tình huống không lý do gì ám toán mình như vậy, cho dù muốn ám sát mình thì cũng không cần phái một tên Khai Dương cảnh đến. Cho nên hắn đồng ý cách nói của Chư Tiên Dao, cho rằng có khả năng là có người đối đầu Chư gia cố tình quấy rối, đương nhiên Đại lĩnh chủ không phải là không công nhận cách nói này, vì thế hắn hung hăng xảo trá Chư Tiên Dao một phen, làm cho Chư Tiên Dao tức giận mặt mũi trắng bệch.
“Đều tại tiện nhân chết tiệt kia, làm hại ta tổn thất mười vạn nguyên thạch. Tên lĩnh chủ tham lam này căn bản không tiếp nhận cách trả tiền định kỳ, chỉ muốn thu hoạch một lần, hắn hoàn toàn không có ánh mắt lâu dài.” Chư Tiên Dao tức giận hùng hùng hổ hổ.
“Hắn chỉ là bị lừa quá nhiều thôi. Cho dù bị ngu thì khi bị lừa quá nhiều, sẽ dần trở nên cảnh giác, huống chi hắn cũng không có ngu xuẩn.” Chư Bạch Vũ từ bên ngoài dẫn theo Hạ Húc đi vào, thuận miệng cười nói.
Nhìn thấy Chư Bạch Vũ tiến vào, Tô Trầm cúi đầu không rên một tiếng.
“Lục thúc!” Chư Tiên Dao rõ ràng sốt ruột, đè thấp giọng nói.
“Đừng lo lắng.” Chư Bạch Vũ trả lời: “Sa tộc không ở trong này, cứ việc nói chuyện tùy ý.”
Nghe nói như vậy, Tô Trầm nội tâm hơi động.
Chẳng lẽ nói, quả thật Chư Tiên Dạo bọn họ còn có mục đích khác? Cái gọi là mở rộng cơ nghiệp ở Long Tang cùng việc giằng co với Vĩnh Sinh Điện Phủ đồng dạng cũng là nói dối?
Lúc này Chư Bạch Vũ đã buông Hạ Húc ra, trở về ngồi cùng một chỗ với Chư Tiên Dao, chuẩn bị thẩm vấn, những người khác thì đều đứng ở sau lưng bọn họ.