← Quay lại trang sách

Chương 626 Kế hoạch (Thượng)

Loại tra tấn này mang đến thống khổ rất lớn, có thể làm cho người sống không bằng chết.

Hạ Húc có thể kiên trì đến bây giờ, ngoại trừ ý chí thân thể hắn cứng rắn ra còn có một nguyên nhân là hắn còn ôm hy vọng.

Hy vọng này làm cho hắn kiên trì được.

Mà nếu còn tiếp tục làm như vậy, có lẽ hắn sẽ cảm thấy sống thậm chí còn không bằng chết, khi đó có lẽ là thời điểm hắn buông bỏ.

Nghĩ đến việc này, Tô Trầm đột nhiên đứng dậy hô lớn: “Dao Dao! Ta thích nàng!”

Mọi người đồng thời tối sầm mắt.

Chu Tiên Dao kinh ngạc nhìn Tô Trầm: “Vưu Thiên Dưỡng, ngươi đang làm gì?”

“Mặc kệ nàng nghĩ ta ra sao, ta đều thích nàng. Chỉ thích một mình nàng! Mặc kệ là ai, nếu thương hại tới nàng, ta sẽ không khách khí đối với hắn. Ta muốn cho nàng nhìn thấy, ta cũng là một nam nhân, ta có dũng khí làm tất cả cho nàng!”

Hắn nói xong bước đến bên người Hạ Húc, cầm lấy hắn hô lớn: “Mặc kệ ngươi là ai, dám thương hại Dao Dao, ta đều không bỏ qua cho ngươi!”

Nói xong cầm lên nắm tay, điên cuồng đánh Hạ Húc một trận.

Mọi người bị hắn biến thành như vậy làm cho trợn mắt há hốc mồm, nhất thời lại không có người ngăn cản hành vi của hắn.

Trận đánh này hạ xuống rất nhiều khí lực, toàn thân Hạ Húc đã bị quản chế hoàn toàn không thể kháng cự, nắm tay cuồng bạo đánh vào trên mặt, trên người Hạ Húc, vấy lên tầng tầng huyết hoa.

Nhưng đối với Hạ Húc mà nói, loại thống khổ trên da thịt này so sánh với thống khổ Sưu Hồn Chỉ mang tới kém nhiều lắm.

Cùng lúc đó, Tô Trầm còn đang đánh vào vào trên đầu của hắn, đánh cho hắn choáng váng.

Hạ Húc bị đánh đến mức trước mặt là một mảnh tối đen.

Trong ánh mắt mịt mờ, nhìn hắn thấy ánh mắt của Tô Trầm, nhìn thấy trong ánh mắt của hắn có lóe lên dị quang, tâm thần theo dị quang kia trở nên nhộn nhạo, chìm vào trong đó...

Sau đó hắn nói: “Nhị tiểu thư phái ta đến không phải là để ám sát Ba Nhĩ, là ngươi.”

Phành!

Tô Trầm đánh một quyền vào trên đầu hắn, làm hắn hoàn toàn hôn mê.

Đứng ở trước cửa sổ nhìn ra phương xa, Chư Tiên Dao không khỏi cảm thấy một trận suy yếu cùng vô lực.

Tô Trầm đứng ở sau người nàng không dám nói lời nào.

Ở đây là chỗ khuê phòng của Chư Tiên Dao, xác thực mà nói là phòng mà Ba Nhĩ an bài cho Chư Tiên Dao.

Tô Trầm không biết vì sao Chư Tiên Dao sẽ gọi mình tới đây, nên chỉ có thể thận trọng đứng ở đó không nói lời nào. Bây giờ yếu đuối là bùa hộ mệnh tốt nhất.

Một lát sau, Chư Tiên Dao chậm rãi nói: “Khi ta cùng Tiên Linh còn nhỏ là bạn với nhau rất tốt. Lúc đó, chúng ta thường xuyên cùng nhau bắt cá trong nước, lên cây đào bắt chim, điên khùng như là tiểu nam hài vậy. Khi đó Tiên Linh có tính tình rất dịu dàng, mỗi khi cùng người ta phát sinh tranh chấp ở ở một bên ủy khuất khóc, mỗi lần ta đều sẽ xuất đầu giúp nàng. Nhớ rõ có một lần nàng bị tiểu tử nhà Nhị thúc khi dễ, ta tự mình đi lên đánh tên khốn kiếp kia một trận, lôi hắn đến bên người Tiên Linh để nhận sai với nàng. Thời điểm đó, Tiên Linh nói, có tỷ tỷ ta chính là chuyện hạnh phúc nhất trên đời này của nàng.”

Tô Trầm cúi đầu không nói.

Thật hiển nhiên, Hạ Húc nói láo đã kích phát một loại tình cảm nào đó trong mà nàng đang ôm ấp, làm cho nàng đắm chìm vào trong đó.

Loại cảm xúc này cần biểu đạt ra ngoài mới dễ chịu được, nói đơn giản là cần phải có người nghe.

Chỉ là không biết vì sao, nàng thế mà lại chọn mình.

Chư Tiên Dao vẫn còn đang tiếp tục nói: “Cũng không biết kể từ khi nào, Tiên Linh đã không còn cho rằng như vậy. Nàng dần dần bắt đầu chán ghét tỷ tỷ ta đây, bởi vì nàng cảm thấy tồn tại của ta làm cho nàng không thể kế thừa vị trí gia chủ Chư gia. Nàng cảm thấy mọi thứ nàng đều mạnh hơn ta, nhưng bởi vì thứ tự lớn nhỏ mà phải ở dưới ta, nàng không phục. Cho nên nàng nhìn ta không vừa mắt. Vô tình thời điểm kia ta cũng tùy hứng, còn lấy danh trưởng nữ tự cho mình là đúng, chỉ huy nàng làm cái này, làm cái kia, không muốn nàng không nghe ta... Ta nghĩ, nàng bất mãn ta chắc là có liên quan đến chuyện tùy hứng lúc đó.”

Nói đến việc này, thanh âm của Chư Tiên Dao trầm thấp xuống: “Một trận chiến ở Tiềm Long Viện, là thất bại lớn nhất ta phải trải qua trong đời. Thập Nhất thúc không ở, ta cũng mất đi đoạn ký ức trước kia, thậm chí bị người gán cho một đống lời nói dối, bởi vì vậy gia tộc lâm vào tranh đấu với sáu gia tộc khác cùng Vĩnh Sinh Điện Phủ.”

Nghe nói như vậy, Tô Trầm nhảy dựng trong lòng.

Nàng đã biết?

Chư Tiên Dao tiếp tục nói: “Vì thế Tiên Linh liền cảm thấy cơ hội đã đến, mượn sức khắp nơi muốn phế bỏ vị trí thừa kế của ta. Nhưng nàng vẫn quá sốt ruột, ngược lại ta cho nàng một cái giáo huấn. Ngươi cảm thấy ta làm đúng không?”

Tô Trầm không biết nàng nói giáo huấn là chuyện gì, chỉ có thể gật đầu: “Ngươi làm ra sao đều đúng cả.”

Chư Tiên Dao vẫn không vui vẻ, ngược lại thở dài: “Ta biết ngươi sẽ nói như vậy. Thiên Dưỡng, ngươi rất tốt, tuy dung mạo không thâm sâu, lại hết ăn rồi nằm nhưng đó không phải là ngươi sai...”

Tô Trầm nghe vậy đầu đổ đầy mồ hôi, nghĩ rằng Vưu Thiên Dưỡng ngươi coi như hỗn thành công rồi, dung mạo không thâm sâu hết ăn rồi lại nằm, còn có thể được cái đánh giá “Không phải ngươi sai” nữa.

“Nhưng ta biết, lần này ta có hơi quá phận. Có lẽ cơn tức đầy bụng không chỗ phát tiết đi, Tiên Linh khiêu chiến rốt cuộc làm cho ta có cơ hội để phát tiết... Ta không nên nhục nhã nàng như vậy.” Chư Tiên Dao tiếp tục lắc đầu: “Thật ra ta rất hối hận, sau đó ta cũng đã nói lời xin lỗi, nhưng ta biết nàng không nhận. Nàng tâm cao khí ngạo như vạy, sao có khả năng bại chịu thua vận mệnh của ta. Cho nên ta từ lâu đã biết nàng nhất định sẽ làm chút gì đó. Chỉ là không ngờ tới... ta không ngờ tới nàng sẽ đi đến một bước này.”

Giọng nói của Chư Tiên Dao càng phát ra trầm thấp, tâm tình trầm trọng.

Đúng vậy, ám sát cùng tranh quyền rất khác nhau, cái trước thì đã muốn hoàn toàn bỏ qua tất cả ràng buộc rồi. Mặc dù năm đó Tô Trầm nháo Tô Khắc Kỷ đến như vậy cũng không có dẫn tới việc ám sát lẫn nhau.

Chỉ có thể nói là lời nói dối này thật sự đã làm cho Chư Tiên Dao bị đả kích.

Nói một hồi lâu, Chư Tiên Dao mới nói: “Quên đi, với lại nói việc này với ngươi có ý nghĩa gì đâu. Ngày hôm nay thật sự cảm tạ những lời này của ngươi, cũng cảm tạ ngươi làm tất cả cho ta. Nhưng Thiên Dưỡng, chúng ta chung quy không phải là người cùng một thế giới. Nếu ngươi đủ thông minh, lần này sau khi trở về liền đưa ra giải trừ hôn ước với gia tộc đi... Chúng ta vẫn như trước có thể làm bạn tốt.”

Tô Trầm nghĩ ngợi trả lời: “Ta nghĩ muốn một cơ hội.”

“Cơ hội?” Chư Tiên Dao sửng sốt.

“Ừm!” Tô Trậm gật đầu: “Một cơ hội để chứng minh ta. Nếu trước khi kế hoạch này hoàn thành ta còn không thể làm ngươi ưu ái ta thì ta sẽ trở về gia tộc giải trừ hôn ước. Nhưng trước lúc đó, có thể cho ta thêm một cơ hội không?”