← Quay lại trang sách

Chương 627 Kế hoạch (Hạ)

Chư Tiên Dao giật mình nhìn Tô Trầm: “Ngươi hôm nay, thật sự có chút khác lạ.”

Tô Trầm nhô cổ lên, cố ý lắp bắp nói: “Người... đều đã... thay đổi... Chư Tiên Linh thay đổi, ta... ta cũng có thể... Ta nghĩ muốn... làm một nam nhân chân chính... Không nghĩ sau này sẽ tiếp tục như vầy nữa.”

Đây là phương pháp Tô Trầm nghĩ ra để ứng đối Chư Tiên Dao, làm hết khả năng biểu hiện ra mình bất mãn với quá khứ, cũng cố gắng biểu hiện xuất sắc cùng vĩ đại hơn.

Cứ như vậy, cho dù Chư Tiên Dao phát hiện mình có khác nhau với Vưu Thiên Dưỡng ở trước kia, cũng sẽ cho rằng là Vưu Thiên Dưỡng đang cố gắng thay đổi bản thân, thuận lý thành chương tiếp nhận. Ít nhất việc này sẽ làm cho hắn một thời gian dài không bị hoài nghi.

Liếc mắt nhìn Tô Trầm thật sâu, Chư Tiên Dao nở nụ cười: “Ngươi thật sự có dũng khí. Đúng vậy, ai cũng sẽ thay đổi. Tiên Linh sẽ thay đổi, ta cũng sẽ thay đổi, ngươi cũng có thể thay đổi. Chúng ta đều đã thay đổi, nhưng vị tất sẽ trở nên tốt hơn.”

Tô Trầm hợp thời trầm mặc.

Chư Tiên Dao ngơ ngác suy nghĩ trong chốc lát, thở dài nói: “Được rồi, ta đáp ứng ngươi, Thiên Dưỡng. Nhưng người đừng ôm hy vọng gì, theo ý ta mặc kệ ngươi thay đổi thành dạng gì ta đều sẽ không thích ngươi. Đã định như vậy, ta vẫn hy vọng ngươi có thể càng xuất sắc hơn một chút.”

Tô Trầm “vẻ mặt đỏ bừng”: “Ngươi nhất định sẽ yêu ta.”

Nói xong quay đầu rời khỏi.

Đương nhiên nàng không biết, tất cả đối thoại của bọn họ đều đã bị Thạch Minh Phong nhìn vào trong mắt.

Một gian phòng nhỏ ở Tây Bảo trấn, Thạch Minh Phong nhìn toàn bộ việc trong gương, mỉm cười nói: “Xem ra là Tô công tử của chúng ta đang cố gắng đánh thắng tâm hồn thiếu nữ a.”

Hắn nhìn về Vưu Thiên Dưỡng nằm trong góc, người sau vẻ mặt hoảng sợ nhìn hắn.

——————————

Nhà tù tối tăm trong cổ bảo Tây Lai Nạp.

Hạ Húc ngồi trong lao, hai mắt ngây ngốc nhìn trần nhà. Mặt hắn bị đánh không thành hình người, ngay cả xương mũi đều bị Tô Trầm đánh gãy, nhưng tinh thần cũng coi như tốt.

Một trận tiếng bước chân âm trầm vang lên.

Tô Trầm từ bên ngoài đi vào, ở bên hắn còn đi theo một tên Sa tộc thủ vệ cùng một gã Chư gia hộ vệ.

Đi vào đứng vững trước cửa lao, Tô Trầm nhìn hắn, Hạ Húc chỉ cảm thấy hoa mắt, thì mình đã ở trong một mảng hoa viên, bốn phía khắp nơi đều là bông hoa, còn có phi điểu ca hát.

“Nơi này là...”

“Huyễn Mộng Thế Giới của ta, khi trước ngươi có vào một lần, quên rồi?” Tô Trầm mỉm cười trả lời. Ở trong này, Tô Trầm liền khôi phục hình tượng chân thật của mình.

Hạ Húc đã hiểu: “Cho nên đây là ảo ảnh ngươi tao ra?”

“Đúng vậy, ban đầu chỉ dùng để vây khốn kẻ địch, không ngờ có thể dùng để tạo thành liên hệ bí mật.”

“Hai hộ vệ bên cạnh ngươi có thể phát hiện hay không?”

“Trong thời gian ngắn sẽ không phát hiện được.”

“Vậy nói ngắn gọn, ngươi có kế hoạch gì?”|

“Đầu tiên ngươi nói cho ta biết ngươi giấu nguyên giới ở đâu rồi...”

Phía đông cổ bảo Tây Lai Nạp có một căn phòng, diện tích rộng lớn, bên trong được bố trí cũng rất sạch sẽ.

Tô Trầm ở là phòng này.

Đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, Tô Trầm nhìn như đang ngưng thần tự hỏi cái gì, thực tế là đang nghe Thạch Minh Phong nói chuyện.

“Được rồi, đây chính là tài liệu của Vưu Thiên Dưỡng cùng toàn bộ Chư gia. Đáng tiếc là Vưu Thiên Dưỡng không biết mục đích thật sự bọn họ đến đây là gì, Chư Tiên Dao thật đúng là rất cẩn thận. Đã như vậy thì Tô Trầm, tiếp theo ngươi định làm thế nào?”

Tô Trầm trả lời: “Đầu tiên chúng ta phải giảm bớt số lần liên hệ, có Diêu Quang ở đây, khả năng phát hiện quá lớn. Về sau chúng ta sẽ liên hệ ở rạng sáng mỗi ngày, lúc này tính cảnh giác của con người là thấp nhất. Về sau ta không tìm ngươi, ngươi chớ tìm ta. Sau đó nghĩ biện pháp bảo trụ Hạ Húc. Nếu muốn làm cho bọn họ không giết hắn thì phải làm cho Hạ Húc trở nên có giá trị một chút. Thạch lão đại, ta muốn ngươi làm ra chút động tĩnh ở bên ngoài, làm cho Chư Tiên Dao tin rằng muội muội của nàng xác thực không chỉ phái một người tới giết nàng.”

“Vì một mình hắn, chơi một trận lớn như vậy à? Đáng giá không?”

“Vĩnh Sinh Điện Phủ các ngươi chính là không xem chuyện của người nhà ra gì như vậy à?”

Thạch Minh Phong cười cười: “Không, chỉ là thói quen thất bại chẳng khác nào đã tử vong thôi.”

“Ta còn không quen việc này, hơn nữa chúng ta còn không có thất bại.”

Thạch Minh Phong trầm mặc một lát, nói: “Được, sau đó thì sao?”

“Chờ.”

“Chờ? Chờ cái gì?”

“Chờ Ba Nhĩ rời khỏi.”

Khi nào Ba Nhĩ rời khỏi? Đương nhiên là khi đàm chuyện làm ăn thành công.

Hai ngày sau.

Trong phòng khách ở lầu hai của tòa thành Tây Lai Nạp, Ba Nhĩ vẫn còn đang cùng Chư Tiên Dao ngươi tranh ta đoạt.

“Một ngàn vạn nguyên thạch! Các ngươi phải chi ít nhất là một ngàn vạn nguyên thạch thì tất cả điều kiện mới có ý nghĩa.” Ba Nhĩ vỗ cái bụng lớn của hắn nói.

Ở đối diện hắn là Chư Tiên Dao, Chư Bạch Vũ cùng Tô Trầm.

Sau ba ngày đàm phán, điều khiện khác đã đàm phán không sai biệt lắm, chỉ có điều khoản tiền này là thủy chung không bàn xong.

Sau khi Chư Tiên Dao cùng Chư Bạch Vũ trao đổi một ít ánh mắt, Chư Tiên Dao rốt cuộc nói ra: “Chúng ta có thể đáp ứng điều kiện này. Nhưng bây giờ chúng ta không có mang nhiều tiền như vậy trên người, chỉ có thể thỉnh gia tộc chuyển đến, việc này ước chừng cần một tháng.”

“Không có vấn đề.” Ba Nhĩ gật đầu đồng ý. Hắn có coi trọng cái lợi trước mắt đến thế nào thì thời gian một tháng cũng đã rất tốt rồi.

“Tốt lắm, trong khoảng thời gian này ta hy vọng có thể ở lại quý bảo, nơi thâm sơn cùng cốc này xem ra cũng chỉ ở đây là có thể ngồi được.

“Chỉ cần còn duy trì làm ăn thì lúc nào ngươi cũng có thể ở lại nơi này.” Ba Nhĩ không ngại việc này.

Hắn nói xong vẫy tay, một gã Sa tộc đi tới quỳ xuống bên cạnh Ba Nhĩ.

Ba Nhĩ nói: “Hắn là Thủ vệ đội trưởng tòa thành này của ta Tạp Lặc, ta không có khả năng lưu lại ở đây lâu, lãnh địa của ta còn nhiều việc cần ta xử lý. Cho nên an toàn của các ngươi trong này sẽ giao cho Tạp Lặc. Tạp Lặc, chiếu cố tốt khách tôn quý của ta.”

Tên Sa tộc kia cúi đầu: “Như ngài mong muốn, Lĩnh chủ vĩ đại.”

Tô Trầm nội tâm hơi động, trong lòng mờ mờ ảo ảo có một loại cảm giác kỳ diệu.

Ngày hôm ấy sinh ý đàm tốt, Ba Nhĩ liền mang theo hộ vệ của hắn hồi A Lệ Xá Cung, vì thế cổ bảo Tây Lai Nạp lại khôi phục vẻ bình tĩnh trước kia, chỉ là nhiều thêm một đám khách Nhân tộc đến từ dị quốc.

——————————

Ban đêm Tô Trầm đang nghỉ ngơi trong phòng mình, chợt vang lên tiếng đập cửa.

Là Triệu Cảnh Văn.

“Đại tiểu thư cho mời.” Hắn nói.

Lần này Chư Tiên Dao gặp Tô Trầm là ở trong khuê phòng của nàng, chẳng qua là nàng không chỉ gặp Tô Trầm, còn có Chư Bạch Vũ, quản gia Chư Cửu, Triệu Cảnh Văn khá mấy người, toàn là người hầu cận dòng chính của Chư Tiên Dao.

“Lục thúc.” Chư Tiên Dao đầu tiên nhìn thoáng qua Chư Bạch Vũ.

Chư Bạch Vũ gật gật đầu: “Đã kiểm tra qua, trong phòng không có nguyên khí gì có thể nghe trộm.”