← Quay lại trang sách

Chương 629 Điều tra cổ bảo (Hạ) (1)

Chuyện này không quan hệ cùng Tô Trầm, hắn cũng không định quan tâm, chỉ nói: “Bây giờ đừng động việc này. Việc cấp bách trước mắt là nguyên cấm. Ngươi mau hỏi Vưu Thiên Dưỡng điều tra cổ bảo chủ yếu sử dụng nguyên cấm nào, bảo hắn có thứ nào cứ nói ra hết đi.”

“Việc này không thành vấn đề, nhưng ngươi thật sự định giúp bọn hắn tìm bí tàng?”

“Như vậy không phải rất tốt sao? Bọ ngựa bắt ve, se sẻ ở sau.” Tô Trầm nói.

Thạch Minh Phong nghĩ ngợi, cười nói: “Cũng đúng, cứ như vậy thì kế hoạch sẽ đơn giản hơn rất nhiều.”

Có Vưu Thiên Dưỡng phối hợp, chuyện kế tiếp liền dễ dàng.

Căn cứ theo cách nói của Vưu Thiên Dưỡng, loại chuyện tìm kiếm bí tàng này cách làm phổ biến nhất là lấy cấm phá cấm.

Có một ít cấm trận chuyên môn dùng để phá giải loại cấm trận che dấu này.

Thạch Minh Phong làm cho Vưu Thiên Dưỡng tự mình viết ra hết những cấm trận mà mình biết. Sau đó Tô Trầm lấy danh nghĩa đi mua tài liệu, đi ra cổ bảo một chuyến gặp lại mọi người.

Khi trở về bên cạnh mọi người, toàn bộ mọi người đồng loạt thổn thức.

Lúc trước khi Tô Trầm kiên trì nhập bảo, rất nhiều người đều nghĩ hắn sẽ ra không được, không ngờ tới hắn sẽ giả mạo Vưu Thiên Dưỡng mà lại còn giả mạo giống đúc, thế mà cứ như vậy nghênh ngang đi ra.

Đương nhiên ngoại trừ cảm thán Tô Trầm ra thì phải cảm tạ hắn nói được nghĩa khí, không có hắn bây giờ quá nửa Hạ Húc đã chết rồi, hành tung của mọi người cũng hoàn toàn bại lộ.

“Người của Chư gia không hoài nghi ngươi?” Thạch Minh Phong hỏi.

“Thời gian ngắn, bọn hắn lại gặp nhiều chuyện, nào có công phu hoài nghi này hoài nghi nọ. Có điều thời gian dài thì khó mà nói được.” Tô Trầm nói.

“Vậy đến lúc đó ngươi làm sao?”

“Đến lúc đó nói sau.” Tô Trầm vô tình cười, nói: “Dù sao tên Sa tộc có ưng nhãn kia đã đi theo Ba Nhĩ rồi, Chư Bạch Vũ thì chắc là không có nguyên kỹ nhìn thấu ngụy trang đâu, cho nên cho dù có hoài nghi thì khi chưa xác định bọn họ cũng không thể làm ta thế nào được. Việc cấp bách bây giờ là mau chóng tìm được bí tàng của Tạp Bỉ Nga Tư.”

“Vưu Thiên Dưỡng vẽ ra nguyên cấm trận đều ở đây, về phần đến cùng có quỷ hay không thì khó mà nói được. Ta nhìn tên này làm ra vẻ vụng về, nhưng trong lòng chắc là biết được sau khi xong chuyện chúng ta sẽ không bỏ qua cho hắn.” Thạch Minh Phong đưa một xấp giấy vẽ đồ văn phức tạp cho Tô Trầm.

“Vì sao lại không bỏ qua?” Tô Trầm hỏi lại: “Hắn cũng không có đắc tội qua chúng ta, là chúng ta đóng giả hắn, nếu như không có chuyện gì thì bỏ qua là tốt nhất.”

“Nhưng hắn đã biết không ít chuyện của chúng ta.”

“Vậy thì tẩy đi ký ức của hắn, việc này ta làm được.”

Thạch Minh Phong nhìn Tô Trầm, mỉm cười nói: “Ngươi so với tưởng tượng của ta còn thiện lương hơn một ít.”

“Chỉ không thích vô cớ giết chóc thôi.” Tô Trầm nói, hắn nhìn Thạch Minh Phong: “Đáp ứng ta, nếu không chuyện gì đừng giết hắn.”

Thạch Minh Phong gật đầu đồng ý, Tô Trầm cầm một xấp giấy nguyên cấm quay về cổ bảo. Thời điểm này, không có người chú ý tới ánh mắt oán hận của tiểu mập mạp ở trong góc.

Trở lại cổ bảo Tây Lai Nạp, Tô Trầm bắt đầu ấn theo đồ án chế tác nguyên cấm, mặc dù có chút vụng về nhưng bên cạnh không có ai nên không nhìn ra được gì.

Nguyên cấm thứ nhất là nguyên cấm điều tra, chuyên môn dùng tra xét các nguyên cấm ở phụ cận cùng với đặc điểm thuộc tính.

Xác thực trong cổ bảo Tây Lai Nạp có một đống nguyên cấm, nhưng đều là cấm trận phòng ngự của cổ bảo, bao gồm phòng ngự tráo ở tường ngoài, lam quang cảnh giới ở trên tường vân vân mà thôi, ngoài ra còn có một ít giấu ở trong góc không phát hiện.

Mượn nguyên cấm này điều tra, Tô Trầm đã có hiểu biết rành mạch với lực lượng phòng ngự của cổ bảo Tây Lai Nạp.

Đáng tiếc là hắn không phát hiện nguyên cấm che dấu có khả năng liên quan tới Tạp Bỉ Nga Tư.

Việc này cũng không kỳ quái, nếu dễ phát hiện như vậy mà nói thì mê tàng của Tạp Bỉ Nga Tư cũng không có đến độ tới bây giờ vẫn chưa bị khai quật ra.

Nguyên cấm điều tra không được gì, Tô Trầm lại đổi một nguyên cấm.

Đây vẫn như cũ là một loại nguyên cấm điều tra chẳng qua không nhằm vào sự tồn tại của nguyên cấm mà nhằm vào những tồn tại phi nguyên lực, những cơ quan có tính chất che giấu. Ví dụ như một số cửa ngầm, đường hẻm, thậm chí là một khối gạch ống trong vách tường, đều nằm trong phạm vi trinh sát của nó.

Nguyên cấm cơ quan có hiệu quả kinh người, nhưng chiến tích lại rất ảm đạm.

Tô Trầm lục soát toàn bộ góc ngách cổ bảo, ngoại trừ việc xui xẻo gặp phải một ít chỗ chuyên cấu giấu nguyên thạch của mấy tên Sa tộc ra thì chưa phát hiện được gì mong muốn.

Tô Trầm cũng không nhụt chí, tiếp tục chế tác các loại nguyên cấm có thể điều tra cổ bảo.

Có một loại nguyên cấm có thể thả ra gợn sóng nguyên lực, cảm ứng được tất cả các tồn tại nguyên lực; có một loại nguyên cấm có thể phát ra sóng dẫn truyền, xâm nhập vào trong lòng đất cảm nhận được các tồn tại đặc thù; còn có một loại có thể tiến hành kiểm tra chất liệu của tòa cổ bảo.

Nhưng mà tất cả những nguyên cấm này đều không có hiệu quả.

Tô Trầm còn chưa tìm được địa phương khả nghi nào.

Không phải nguyên cấm có vấn đề, khi Tô Trầm sử dụng đã xác nhận nguyên cấm không có vấn đề gì, mà là xác thực nơi này không có bí tàng gì, sợ là ngay cả Vưu Thiên Dưỡng ở trong này nhắm chừng cũng không thể tìm ra được một cộng lông có liên quan tới của Tạp Bỉ Nga Tư.

Tô Trầm thất bại làm cho kế hoạch tầm bảo của Chư gia bị bịt kín một tầng lo âu.

Vì chuyện này mà mọi người lo lâu, bực bội, tràn ngập bất an.

Ngay cả Chư Tiên Dao cũng dần dần mất đi tính nhẫn nại, qua mỗi một ngày sắc mặt liền âm trầm một phần.

“Đã bảy ngày, còn không phát hiện được cái gì à! Ta xem chúng ta đang lãng phí thời gian mà thôi!” Ba Liệt Nguyên nôn nóng rống to.

Hắn thân cao tám thước, cơ nhục toàn thân cứng rắn như hòn đá, bên trên có một cái đầu bóng dưỡng hệt như An Tự Nguyên, tên này là tùy tùng Vưu Thiên Dưỡng, tuy chỉ có tu vi Khai Dương cảnh nhưng thực lực một thân khủng bố đủ để chống cự Diêu Quang, đương nhiên điều kiện tiên quyết là Diêu Quang không lợi dụng tốc độ của mình để lượn hắn.

Sở dĩ Tô Trầm cùng Thạch Minh Phong xác nhận đầu óc Vưu Thiên Dưỡng dùng tốt hơn thể hình của hắn chính là vì người này. Dựa theo logic thông thường, nếu chủ tử đầu óc mất linh thì thuộc hạ cần phải thanh tỉnh, việc này ý nghĩa bổ sung vào cái thiếu của chủ tử.

Tam Liệt Nguyệt võ dũng có thừa trí tuệ không đủ, có thể thấy được Vưu Thiên Dưỡng chắc chắn không phải là kẻ ngu ngốc, chỉ có điều dũng khí yếu kém, điểm ấy sau khi thẩm vấn đã được chứng thực.

Cũng may nhờ chuyện đó, Tô Trầm mới giả mạo được Vưu Thiên Dưỡng tới bây giờ, người thân cận nhất bên người hắn là tên Ba Liệt Nguyên này không nhìn ra được gì, mỗi ngày đều nôn nóng đi tới đi lui trong tòa thành.