Chương 630 Điều tra cổ bảo (Hạ) (2)
Chư Bạch Vũ nói: “Vội vàng xao động cũng không thể giải quyết vấn đề gì cả, Liệt Nguyên. Tạp Bỉ Nga Tư là tồn tại bậc gì, bí tàng hắn lưu lại khó phát hiện ra cũng không phải chuyện gì kỳ quái.”
“Nhưng những Linh tộc kia không có nghĩ như vậy.” Chư Tiên Dao nói.
Vĩnh Sinh Điện Phủ bắt tới vài tên Linh tộc đều đang thẳng hướng đi về cổ bảo Tây Lai Nạp, xem từ cách chuẩn bị cho đến tác phong làm việc của bọn họ đều là dùng những cách đơn giản cùng trực tiếp nhất, hoàn toàn không lo lắng qua khi không tìm thấy thì sẽ làm thế nào.
Giờ phút này nghe lời này của Chư Tiên Dao, Tô Trầm đột nhiên ở trong lòng chợt lóe linh quang, bật thốt lên nói: “Tạp Bỉ Nga Tư là Linh tộc, hắn lưu lại bí tàng chắc là để chuẩn bị cho Linh tộc. Có thể hay không phần bí tàng này chỉ có Linh tộc mới phát hiện cùng mở ra được?”
Toàn bộ ánh mắt của mọi người đều dâng lên ánh sáng hy vọng.
Chư Tiên Dao nói: “Đúng vậy! Phần bí tàng này thật sự có khả năng là nhằm vào Linh tộc, cho nên thủ đoạn của Nhân tộc ta không hề có hiệu quả.”
Ba Liệt Nguyên ngạc nhiên: “Nếu nói như vậy thì chẳng phải nói là chúng ta vĩnh viễn cũng không thể tìm được bí tàng?”
“Không.” Tô Trầm nói: “Nếu biết được nhằm vào Linh tộc ở trên phương diện nào thì có lẽ có cách giải quyết.”
Mọi người nhìn nhau, đột nhiên đồng thanh kêu lên: “Linh hồn!”
Linh tộc là linh thể, năng lượng linh hồn cường đại là đặc tính chung của bọn hắn, so sánh với việc Nhân tộc phải đau khổ tu luyện mới có thể làm cho năng lượng linh hồn lớn mạnh thì ở phương diện này Linh tộc quả thực chính là gặp may mắn.
Nếu Tạp Bỉ Nga Tư hy vọng bí tàng này chỉ có Linh tộc mới mở ra được như vậy tốt nhất hãy nhắm vào điểm ấy để tiến hành bố trí.
Rõ được điểm ấy, toàn bộ mọi người mắt đều sáng tỏ.
Nhưng ngay sau đó, mọi người lại sầu não.
Đã thấy Chư Tiên Dao nhíu mày: “Vậy chẳng phải ý là chúng ta phải có được tinh thần lực của Linh tộc mới mở bí tàng ra được? Linh tộc cấp thấp? Linh tộc trung cấp? Hay là Linh tộc cao cấp?”
Chư Bạch Vũ lắc đầu: “Chỉ là Linh tộc cấp thấp không đã không thể nào rồi.”
Một Linh tộc cấp thấp, năng lượng linh hồn cũng không thấp hơn một ngàn.
Đối với Nhân tộc mà nói, cái này hầu như là một ước muốn không thể thành hiện thực, cho dù là Nhân tộc có chuyên tu tinh thần thì có thể đạt được tiêu chuẩn này đều là ít ỏi không có mấy người.
Tô Trầm tu luyện Chân Linh Bí Giải mười năm, thường xuyên uống mấy bình Tỉnh Thần Dược Tề, tinh thần lực bây giờ bất quá chỉ có trên dưới bốn trăm. Chính là điểm tinh lực này ở trong Nhân tộc đã có thể ngạo thị quần hùng, thuần lấy tinh thần lực không mà nói thì đã có thể sánh được Nhiên Tiên cảnh.
Thế nhưng so với yêu cầu một ngàn, vẫn như cũ kém rất nhiều.
Thấp hơn Tô Trầm, tinh thần lực Chư Tiên Dao là cao nhất, tinh thần lực một trăm tám mươi, nhưng Chư Tiên Dao còn có trong tay một bảo vật đề thăng tinh thần lực, có thể gia tăng tới trên dưới ba trăm. Thấp chút nữa là Chư Bạch Vũ. Tuy hắn là Diêu Quang, nhưng trong huyết mạch không có lực lượng mị hoặc, lại không chuyên môn tu luyện tinh thần lực vì vậy chỉ có một trăm điểm tinh thần lực.
Chư Tiên Dao nói: “Tổng thể phải có biện pháp, thật sự không được thì tạm thời tăng lên cũng được.”
“Có thể tìm một ít dược tề để nâng cao tinh thần lực.”
Chư Tiên Dao liền hỏi Tô Trầm: “Ngươi có bố trí được nguyên cấm nâng cao tinh thần lực lên không?”
Tô Trầm trả lời: “Có thể thử xem sao.”
“Nếu có nguyên khí có thể nâng cao tinh thần lực thì càng tốt.” Chư Bạch Vũ nói.
Chư Tiên Dao nhíu mày: “Cô Hồng Bích tài nguyên cằn cỗi, không dễ dàng gì tìm được loại bảo vật như vậy.”
“Vậy chỉ có thể đi Long Tang tìm.” Triệu Cảnh Văn thở dài.
Mọi người cùng nhìn về phía Chư Bạch Vũ.
Từ Cô Hồng Bích đến nội quốc Long Tang đường xá xa xôi, bảo vật nâng cao tinh thần lực lại hiếm thấy. Nếu muốn trong hai mươi ba ngày còn lại hoàn thành chuyện này thì sợ chỉ có thể để cho Chư Bạch Vũ tự mình đi một chuyến.
Chư Bạch Vũ biết ý của mọi người, gật đầu nói: “Cũng chỉ có ta tự đi mới được, nhưng phía Tiên Linh...”
Thạch Minh Phong phái vài tên cao thủ tạo vài sự kiện đặc thù ở Cổ Bảo trấn, cái gì gia súc thần bí tử vong ở nông trường, nghi xuất hiện hấp huyết yêu thú, hoặc là ở trong tùng lâm có phát hiện lục quang thần bí,... vân vân. Ở mặt ngoài nhìn vào đều là những sự kiện thần bí không có đáp án, lại âm thầm mờ mờ ảo ảo chỉ hướng một ít người thần bí tồn tại trong trấn, làm cho đám người Chư Tiên Dao khẩn trương vô cùng, mỗi ngày lặp lại việc thẩm vấn Hạ Húc. Hạ Húc dựa theo lời Tô Trầm, cố ý để cho hắn trùng kích vào tinh thần của mình, đánh mình choáng váng, mỗi ngày chỉ lộ ra một ít tin tức, làm cho Chư Tiên Dao không thể giết hắn được.
Dưới tình hướng này, Chư Bạch Vũ rời khỏi xác thực sẽ làm gia tăng nguy hiểm cho Chư Tiên Dao, nhưng vì kế hoạch có thể thành công, Chư Tiên Dao vẫn quyết định mạo hiểm.
Bởi vậy có thể thấy được sau sự kiện năm đó ở Tiềm Long Viện, Chư Tiên Dao xác thực trưởng thành rất nhiều.
Ban đêm ngày hôm nay, Chư Bạch Vũ liền rời khỏi Cổ Bảo trấn, đồng thời Tô Trầm cũng dựa vào việc đi tìm tài liệu lại rời đi cổ bảo, nguyên nhân chân thật tự nhiên là đi tìm Vưu Thiên Dưỡng hỏi thăm về các loại nguyên cấm trận đồ có liên quan tới tinh thần.
Lần này đi ra ngoài tìm bảo, không gặp chỗ tốt gì, chỉ có trình độ chế tác nguyên cấm của Tô Trầm là đại tăng.
Đồng thời Chư Bạch Vũ rời đi cũng khiến cho Tô Trầm nhẹ nhàng thở ra, dù sao Yêu Hoàng huyết mạch Diêu Quang cảnh thật sự rất cương đại, đối mặt Chư Bạch Vũ, Tô Trầm cảm thấy áp lực từ tự đáy lòng.
Trừ bỏ chế tác nguyên cấm tinh thần, nắm chắt thời cơ, Tô Trầm cũng chế tác một ít dược tề nâng cao tinh thần lực.
Không có người biết Chư Bạch Vũ có thể mang về cái gì không, Tô Trầm không thể không vì kết quả tồi tệ nhất mà làm chuẩn bị, tuy vậy hắn không hy vọng những chuẩn bị này sẽ có tác dụng.
Sáng sớm Tô Trầm ngồi dậy, rửa mặt chảy đầu xong.
Một gã Sa tộc nô bộc đi lại: “Vưu công tử, Tạp Lặc tiên sinh thỉnh ngài tới dùng bữa sáng.”
“Biết rồi, ta đi lên ngay.” Tô Trầm lên tiếng.
Đi vào nhà ăn, Tô Trầm nhìn thấy mọi người không sai biệt lắm đã đến đông đủ.
Bàn ăn của Sa tộc học theo thói quen của Ảo tộc, sử dụng loại bàn ăn thật dài, trên bàn bày cơm cùng dụng cụ tinh mỹ, trên đầu treo đèn thủy tinh.
Tạp Lặc làm bán chủ nhân, ngồi ở vị trí chủ cao nhất bàn ăn, bên trái người đầu tiên là Chư Tiên Dao, bên phải thì không có ai.
Nhìn thấy Tô Trầm đi lại, Tạp Lặc mỉm cười chào hỏi: “Vưu công tử, mời sang bên này ngồi.
Chỉ chính là vị trí bên phải hắn.
Nơi này hẳn là phải cho Chư Bạch Vũ ngồi, nhưng đêm qua sau khi Chư Bạch Vũ rời đi, vị trí này liền trống.
Tô Trầm cố tình bày ra nhát gan, nhìn về phía Chư Tiên Dao.