← Quay lại trang sách

Chương 640 Vàng thau lẫn lộn

Trong không khí hiện ra vết rạn loang lổ.

Từng đạo từng đạo mạng nhện dầy đặc.

Đao phong kia lạnh thấu xương, thế đao kia uy mãnh, ánh đao kia sắc bén, đao ý kia sát khí lạnh lẽo.

Nhưng mà chính một đao tuyệt luân diệt thiên diệt địa này lại bị ánh sáng làm ngưng trệ, bị ánh sáng trong suốt ngăn cản, chỉ có thể cắt ra một mảnh ánh sáng sặc sỡ ở trước người Chư Tiên Dao.

Chư Tiên Dao còn nói: “Đã tới tận hai lần, khi dễ ta không có phòng bị gì sao?”

Nói tới đây lại điểm ra một chỉ về phía trước.

Xuyên qua trung tâm mạng nhện, bộc phát ra quang huy kinh người.

Thiên Hồ Chỉ!

Người tập kích trong tối đột nhiên phát ra tiếng rít, từ cao vút nhanh chóng chuyển thành trầm thấp, rồi đầu tiên là trên bầu trời nổi lên một đạo quang ảnh, sau đó rớt ra từng tầng huyết hoa, người đã bay về phương xa.

Từ đầu đến cuối Chư Tiên Dao cũng không có để ý tới mũi tên kia.

Tên là phóng thẳng ngay mặt.

Đi sau nhưng tới trước, thậm chí còn nhanh hơn một đao kia tiếp cận Chư Tiên Dao.

Nhưng nó cũng vậy không thể đến gần.

Bởi vì Triệu Cảnh Văn động.

Tên vừa ra, Triệu Cảnh Văn liền động, Liệt Vân Thương trong tay nâng tay, cứ như vậy đâm thẳng ra vô cùng tinh chuẩn đâm tới mũi tên.

Mũi tên đang bay tới bị đụng vào đột nhiên rung lắc, sau đó từ trong thân tên lại bay ra một mũi tên nhỏ, bắn phía mặt Triệu Cảnh Văn.

Triệu Cảnh Văn cũng không quan tâm, tiếp tục đâm tới mũi tên, khi tên dài vỡ nát, đồng thời mũi tên nhỏ cũng bay tới.

Triệu Cảnh Văn hơi mở miệng, đúng là dùng miệng mình sinh sinh tiếp được mũi tên nhỏ này.

Sau đó hắn vọt tới trước.

Người tập kích đang ở cách đây hơn bốn mươi trượng xạ tiễn. Triệu Cảnh Văn lại chỉ bước ba bước, bước thứ nhất lao ra năm trượng, bước thứ hai lao ra mười lăm trượng, bước thứ ba đã tiếp cận cung thủ kia, trường mâu đâm về phía trước, đã đâm về mặt của tên cung thủ nọ.

Cung thủ nọ lui lẹ, thả lỏng dây cung trong tay, lại bắn một mũi tên ra, Triệu Cảnh Văn hơi mở miệng phun một mũi tên nhỏ ra, vậy mà cản mũi tên này lại. Cung thủ thấy vậy lui lẹ, Triệu Cảnh Văn đuổi theo, Liệt Vân Thương huyễn hóa thành thương ảnh ngàn vạn, một thương quét mạnh. Bốp, dây cung vỡ tan, trên người cung thủ kia đã nhiều thêm bảy tám lỗ máu, máu tươi bay lên.

Đồng thời Tạp Lặc cùng Ba Liệt Nguyên cũng ra tay, chia nhau hướng về trái cùng phía sau.

Phía sau tường, trước cửa sổ, còn có ở sau cửa đồng thời lao ra mười mấy tên sát thủ chém về phía mọi người. Thực lực của bọn họ tạm ổn, lại vô cùng dũng mạnh, vũ khí trong tay là đồ kịch độc, chỉ cần dính một chút sát thương có thể làm cho đối phương độc phát mà tử vong.

Nhưng mà người của Chư gia cùng Sa tộc đã có chuẩn bị từ lâu.

Bão cát nổi lên, đó là bụi mù do Sa tộc nổi lên, nó hình thành một vách tường bão cát lớn, che đậy tầm nhìn và làm suy yếu tốc độ.

Cùng lúc đó Ba Liệt Nguyên hét lớn một tiếng, oanh một quyền xuống mặt đất, trong mặt đất trào ra một mảnh hỏa diễm mênh mông vọt tới đám sát thủ.

Chư gia hộ vệ cũng nhào tới, vây đám sát thủ ngăn bọn họ ở bên ngoài.

Bên này Chư Tiên Dao một kích đắc thủ, trầm thấp nói: “Liệt Thiếu Dao, Vô Tâm Tiễn, là người của Bất Quy Đường.”

Giống với Vĩnh Sinh Điện Phủ ở chỗ là Bất Quy Đường là một tổ chức thích khách có tiếng, chẳng qua cái trước là trải rộng khắp Nhân tộc còn cái sau thì tung tích chỉ giới hạn trong Long Tang, vô luận là thanh thế hay địa vì đều kém Vĩnh Sinh Điện Phủ rất xa.

Nghe nói từng cái sát thủ của Bất Quy Đường đều có dược vật đặc thù, khi lâm trận quyết đấu mà không lên là chết chắc, chỉ có những sát thủ tinh anh mới được phép ở tình huống xác nhận không thể hoàn thành nhiệm vụ mới được rút lui.

Người cầm đao cùng người mang kiếm rõ ràng là tinh anh của Bất Quy Đường nên một kích vô công liền lập tức lui lại.

Triệu Cảnh Văn còn muốn truy nữa, nhưng đã thấy bay ra một vài hắc cầu, rơi vào trong đám người rồi nổ tung lên ầm ầm, kích lên một mảnh hắc vụ.

“Đừng đuổi theo!” Chư Tiên Dao hô: “Toàn bộ mọi người chú ý phòng bị!”

Tiếng hô giết dần dần nhỏ xuống, đợi cho hắc vụ tán đi, chỉ thấy trên mặt đất nằm ngang nằm dọc rất nhiều thi thể.

Đại bộ phần đều là sát thủ của Bất Quy Đường.

Sứ mệnh của những sát thủ này thật ra không phải giết người mà là yểm hộ cho hai tên tinh anh sát thủ rút lui. Cho nên sau khi rút lui hoàn tất, những người còn lại đều thối lui. Tuy chỉ chiến đấu trong mốc lát vẫn để lại rất nhiều thi thể.

“Những người khác có chuyện gì không?” Chư Tiên Dao hỏi.

“Hoàn hảo, chỉ có Viên Cương trên đùi bị vết thương nhẹ.” Một gã hộ vệ nói.

Chư Tiên Dao đi đến bên cạnh hộ vệ kia, nhìn chân hắn, nói: “Xem ra vấn đề không lớn, Phùng Vận, ngươi dìu hắn về cổ bảo.”

Viên Cương nỗ lực đứng lên: “Đa tạ Đại tiểu thư quan tâm, Viên Cương ta có thể tự đi, không cần người dìu.”

Nói xong đẩy Phùng Vận đang muốn dìu hắn.

Phùng Vận bất đắc dĩ nói: “Ta nói này huynh đệ, ngươi miễn cưỡng làm gì vậy. Đừng vì ngươi mà làm chậm trễ tốc độ của mọi người.”

Viên Cương nói: “Ta biết, các ngươi cứ đi đi, không cần đợi ta. Ta sẽ dùng một chân này chậm rãi đuổi tới.”

“Nói gì vậy? Đều là huynh đệ sao lại bỏ ngươi được?”

Viên Cương vẻ mặt trầm xuống: “Ngươi mới vừa nói gì vậy? Mọi người đều tới để bảo hộ Đại tiểu thư, tất cả việc đều sẽ lấy an nguy của Đại tiểu thư làm đầu, sinh tử của ta tính là cái gì? Không cần vì ta mà chậm trễ quay về. Bây giờ Vưu công tử trọng thương, lại có người tập kích Đại tiểu thư, các ngươi còn ở chỗ này tạo vẽ làm gì? Ta là một hộ vệ nho nhỏ, có ai lại muốn tới ám sát ta?”

Mọi người bị hắn nói làm cho sửng sốt, ngẫm lại thấy cũng có lý nên cùng nhau nhìn Chư Tiên Dao.

Chư Tiên Dao thấy thái độ hắn kiên quyết, biết khuyên hắn không được, gật đầu: “Được, chúng ta đi trước, đầu tiên mang Thiên Dưỡng đi gặp Dã lão đã rồi nói sau.”

Mọi người đều chạy về cổ bảo.

Nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, trong ánh mắt Viên Cương chợt hiên lên một tia quỷ dị.

Hắn đi về phía sau vài bước, tiến vào một căn phòng bán bánh bao hấp, xốc mấy tấm ván gỗ lên, chỉ thấy ở phía dưới rõ ràng chính là Viên Cương, nhưng dĩ nhiên là hắn đã hôn mê bất tỉnh.

Còn người thanh tỉnh kia, tự nhiên là Tô Trầm.

Dùng nguyên khí truyền khí, Tô Trầm nói: “Hàng hóa ở dưới tấm ván trong tiệm bánh bao, giúp ta chiếu cố một hồi, lần này đừng để xảy ra sự cố gì.”

“Lập tức tới ngay.” Đầu bên kia truyền đến thanh âm của Thạch Minh Phong: “Vận khí của ngươi không tệ, rõ ràng đã muốn xong hết rồi vậy mà lại còn có thể tìm được cơ hội trà trộn vào cổ bảo.”

“Là vận khí của các ngươi không tệ, phải biết rằng ta định để cho người của ngươi khởi xuống một phen xung phong liều chết, lấy đó để yểm hộ ta.” Tô Trầm cười nói.

Sau khi Tô Trầm đi vào cổ bảo Tây Lai Nạp, Vưu Thiên Dưỡng đã nhận trị liệu của Dã lão.

Dã lão là một lão nhân đi theo Chư Tiên Dao, đừng nhìn hắn tuổi tác già nua, thật sự là một tên y sư không tệ đó.