← Quay lại trang sách

Chương 639 Trộm long tráo phụng

Hắn ói ra một ngụm máu, bay ngược về phía sua.

Nhưng cùng lúc hắn thối lui thì ở tòa nhà bên cạnh chợt cửa lớn vỡ tung,một ánh đao sắc bén phá không mà ra, bổ ngang tới.

Lần này nó tới vừa nhanh vừa vội, mắt thấy Phùng Hi Hỏa sẽ tránh không được thì thân hình chợt biến hướng, đang thối lui hoàn chuyển bay lên, bay thẳng lên không trung.

Trảm Nhạc Đao đổi quét đao thành vẩy đao, làm dấy lên một tầng thiết huy.

Thân hình của Phùng Hi Hỏa lại biến hướng, hai chân đạp về hư không, lại bước mấy bước trong không trung, ngay lúc này Trảm Nhạc Đao xẹt qua ở trước người hắn, chút nữa là bổ hắn ra làm đôi, có điều ngay sau đó một cỗ hắc hỏa lại lần nữa úp lại, trảo về chỗ Phùng Hi Hỏa.

Phùng Hi Hỏa thế mà cấp tốc biến hướng lần ba, trực tiếp rơi xuống mặt đất, hắc hỏa quét qua đầu của hắn lại không thể làm hắn bị thương.

Phùng Hi Hỏa tại chỗ lăn lộn mấy vòng, giơ đao trong tay lên, hư trảm đối thủ, đồng thời mình lui về phía sau.

Vừa rồi nhìn như hắn ra tay đơn giản nhưng cũng đã dùng ra chiêu số đắc ý nhất của mình, giờ phút này trảm ra một đao, trông khoảng thời gian ngắn sẽ không thể thi triển ra đao nào được nữa, cho nên đao này không có cầu công, chỉ cầu bức lui đối thủ là được.

Nhưng mà một đi người đi đánh lén một người khác đang đánh lén có một điểm tốt là có được sự chuẩn bị.

Có chuẩn bị sung túc!

Tô Trầm cũng không dừng lại mà xông tới, tùy ý để một đao này chém lên trên người hắn.

Toái Nguyệt Đao chém vỡ giáp bảo vệ, xuyên thủng Huyền Giáp Trọng Khải, sau đó lại dừng lại trên Diêm Tảo Sa Y, Kim Cương Chiến Thể.

Trảm Nhạc Đao nâng lên mũi đao, thân đao thật lớn trảm xuống lực phách sơn hà.

Phùng Hi Hỏa vậy mà còn có hậu chiêu.

Trên người hắn hiện lên một đạo hồng quang chặn Trảm Nhạc Đao lại, tuy chỉ cản một đao đã bị phá hủy nhưng Phùng Hi Hỏa chỉ cần kháng được một kích này là đủ.

Phùng Hi Hỏa thối lui.

Tốc độ của hắn rất nhanh, Tô Trầm bước một bước hắn đã bước ba bước.

Trong giây lát khoảng cách đã cách xa.

Nhưng mà ngay sau đó, Tô Trầm trừng hai mắt, ánh mắt hai người hội tụ, Phùng Hi Hỏa lập tức cứng đờ bất động.

Tô Trầm thừa thế xông lên, Trảm Nhạc Đao lại trảm xuống.

Xoát!

Ánh đao xẹt qua.

Nhưng thân thể Phùng Hi Hỏa lại bị nghiền nát thành điểm sáng, cùng lúc đó, trong một con ngõ nhỏ khác, một bóng người nhảy dựng lên, chính là Phùng Hi Hỏa.

Bí pháp chạy trốn của người này thật đáng sợ, dưới tình huống như vậy mà còn có thể chạy được.

Mắt thấy hắn đã chạy trốn ra ngỏ nhõ, Tô Trầm run người, trực tiếp xuất hiện bên cạnh Phùng Hi Hỏa, chém ra một đao.

Giờ đây Phùng Hi Hỏa không cách nào tránh được.

“A!”

Trong tiếng kêu thảm thiết, một cánh tay ứng theo tiếng la bay lên.

Huyết quang tung tóe.

Tốc độ của Phùng Hi Hỏa không chậm ngược lại rất mau, đau xót làm cho hắn có được lực lượng vô tận.

“Ta nhớ kỹ ngươi!” Hắn phát ra tiếng gào thê lương lao ra ngõ nhõ, ngay lập tức biến mất vô tung.

“Không cần nhớ kỹ.” Tô Trầm trở tay xoay Trảm Nhạc Đao, đao mang tăng vọt đâm thủng vách tường: “Bởi vì ngươi sẽ chết ngay bây giờ.”

Phốc!

Thân thể Phùng Hi Hỏa chợt chia làm hai, nửa người trước vẫn còn chạy về phía trước vài bước rồi mới ngã sấp xuống.

Thuận tay đẩy, vách tường sập.

Tô Trầm đi tới.

“Ngươi... làm sao... biết... ta...” Phùng Hi Hỏa hộc máu hỏi.

Tô Trầm nói: “Ngươi không nên nói chuyện. Thính lực của ta rất tốt, thật ra khi ngươi vừa nói chuyện thì ta đã biết ngươi không chạy bao xa, mà là quay về trong ngõ nhỏ lúc nảy, cách ta chỉ một vách tường. Cũng chỉ có như vậy mới giải thích được vì sao ngươi vừa ra ngõ nhỏ đã biến mất... Đừng quên ta cũng biết mất như vậy.”

“Ta... tính kế...lại bị... kế hại a!” Phùng Hi Hỏa ngẹo đầu, chết đi.

Nhìn thi thể hắn, Tô Trầm nói: “Cho dù ngươi chạy thẳng, thật ra cũng không chạy được đâu.”

Có Giao Hoàng Toa, sao có khả năng để cho hắn chạy trốn được?

Chẳng qua năng lực chạy trốn của người này thật sự rất cường đại, khó trách đám người Nguyệt Lông Sa không có biện pháp bắt hắn.

Quay đầu nhìn lại, Vưu Thiên Dưỡng còn nằm trên đất.

Tô Trầm chạy tới nhìn nhìn, xác nhận hắn không chết nhưng cách chết không bao xa.

Mỉm cười: “Gặp ta là vận khí của ngươi, cũng là bất hạnh của ngươi.”

Nói xong lấy ra một bình thuốc cho Vưu Thiên Dưỡng uống xuống.

Làm xong chuyện này, Tô Trầm nghĩ ngợi lại từ trong nguyên giới lấy ra một bả đao bỏ vào trong tay hắn, thi thể Phùng Hi Hỏa thì chuyển đến phụ cận, làm thành cảnh tượng hai người chém giết lẫn nhau, lúc này mới xoay người rời đi.

Bởi vì làm rất vội vàng nên sơ hở khắp nơi, nhưng đám người Chư Tiên Dao không phải chuyên nghiệp, sẽ không nhìn ra được gì cả.

Tô Trầm chân trước vừa đi, đằng sau Chư Tiên Dao đã chạy tới.

Nhìn thấy Vưu Thiên Dưỡng nằm trên mặt đất, Chư Tiên Dao hô một tiếng: “Thiên Dưỡng!”

Vội vàng chạy tới ôm hắn lên.

“Thiếu gia!” Ba Liệt Nguyên cũng gào lớn nhào qua: “Là ai làm ngươi bị thương? Nói a!”

Đáng tiếc Vưu Thiên Dưỡng đang trong hôn mê, làm sao để ý tới hắn.

Chư Tiên Dao một tay đẩy hắn ra: “Ngươi còn hoảng nữa sẽ làm hắn chết thật đấy! Cảnh Văn, mang hắn về, bây giờ chỉ có Dã lão mới cứu được hắn.”

Triệu Văn Căn đi tới ôm lấy Vưu Thiên Dưỡng.

“Biết ai làm không?” Tạp Lặc đi tới hỏi.

“Không nhìn rõ lắm.” Chư Tiên Dao nhìn Phùng Hi Hỏa, đáng tiếc mặt đã bị Tô Trầm đập nát nào còn nhìn ra được thân phận: “E là, hắn không thoát khỏi quan hệ với đám thích khách đã từng ám sát ta.”

Tạp Lặc âm trầm nói: “Mặc kệ là ai làm, dám gây sóng gió ở địa bàn của Sa tộc ta, thì nhất định phải trả giá đắt. Thỉnh Đại tiểu thư yên tâm, ta nhất định sẽ tìm ra những người này.

“Hy vọng sẽ được như lời ngươi nói.”

Chư Tiên Dao lo lắng nhìn về phía Vưu Thiên Dưỡng.

Nếu nói lúc trước nàng còn nghi ngờ Vưu Thiên Dưỡng mà nói thì sau khi nhìn thấy huyết khí long yên, nàng không còn nửa điểm hồ nghi nào nữa.

Bây giờ nàng chỉ quan tâm có thể bảo trụ mạng nhỏ của Vưu Thiên Dưỡng hay không.

Một đường mang theo Vưu Thiên Đường vội vàng quay về, vẻ mặt của Chư Tiên Dao trở nên ngưng trọng.

Từ nhỏ ngõ đến cổ bảo cách không bao xa, nhưng chính là không bao xa này lại nhất định tràn ngập bụi gai.

Mới vừa đi qua ngỏ nhõ.

Xoát!

Ở bên cạnh một đạo ánh đao sáng như tuyết chợt lóe chém về phía Chư Tiên Dao.

Đồng thời trong không khí truyền đến tiếng chuông vang, sau đó một mũi tên nhọn bay vụt qua mặt Chư Tiên Dao.

“Là bọn hắn!”

Chư Tiên Dao hô thành tiếng.

Chính là những người ám sát Chư Tiên Dao ở cổ bảo lúc trước.

Quả nhiên bọn họ không có đi.

Quả nhiên bọn họ vẫn không chịu buông tha!

Quả nhiên bọn họ ngóc đầu trở lại ngay lúc này, ngay vào thời khắc này muốn đòi mạng của ngươi!

Ánh đao nhấc lên sát khí kinh thế đánh xuống Chư Tiên Dao.

Nếu bổ trúng thì sẽ là hương tiêu ngọc vẫn.

Nhưng mà ngay khi đó Chư Tiên Dao lại dừng bước.

Nàng giơ lên cánh tay mềm mại cứ như vậy chỉ về bên cạnh.

Ánh đao liền đình chỉ, tựa như thời gian bị đọng lại ở thời khắc này.