Chương 642 Cho ta một đao
Hạ Húc nhìn chân gà, trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười.
Hắn thành thật ăn xong chân gà, liếm một ít thịt gà trên miệng, sau đó ôm lấy lan can, dắt cổ họng lên gào: “Ta nói... ta nói ra sự thật... Các ngươi muốn biết cái gì ta đều nói!”
“Bọn họ ở phòng số 23 ở Lão Áp Nhai.”
Trong hắc lao, Hạ Húc mang vẻ mặt mệt mỏi nói.
“Vì sao bây giờ lại nói thẳng như vậy?” Chư Tiên Dao hỏi.
Nàng không có bởi vì Hạ Húc hợp tác mà thả lỏng cảnh giác.
“Ta không muốn chết.” Hạ Húc rất đơn giản cùng trực tiếp trả lời.
“Không muốn chết? Ngươi cho rằng bây giờ lời nói của ngươi còn có giá trị gì à? Cho đến bây giờ ngươi vẫn không xuất hiện trước mặt bọn họ. Phàm là người có chút đầu óc đều cho rằng người đã rơi vào trong tay ta. Cho dù ngươi có rơi xuống tay ta thì những người kia đã ám sát ta hai lần, vì tránh né bị chúng ta điều tra, những người kia không có khả năng co đầu rút cổ ở một chỗ. Địa chỉ ngươi cung cấp, có ý nghĩa gì nữa!” Chư Tiên Dao cả giận nói.
“Đương nhiên là có. Nơi này là một điểm liên lạc bí mật rất quan trọng của bọn họ, bọn họ cũng không có nói cho ta biết là ta trong lúc vô tình biết được. Đây là bí mật lớn nhất của ta, không phải ngươi có cách phát hiện nói láo à? Ngươi tự mình coi đi a!.” Hạ Húc hô to.
Luận về diễn xuất, Hạ Húc làm được thanh sắc đều tốt.
Chư Tiên Dao cẩn thận cảm nhận Hạ Húc, xác thực không nhận thấy được dị trạng gì, gật gật đầu nói: “Không có nói láo.”
Nàng nói xong đứng dậy: “Thông báo xuống, triệu tập nhân thủ chuẩn bị xuất động.”
“Vâng!” Triệu Cảnh Văn lên tiếng trả lời rồi ra cửa.
Tô Trầm nói: “Đại tiểu thư, nếu người này đã nói toàn bộ những gì mình biết ra, vậy có phải là nên...”
Hắn làm ra thủ thế chém giết.
Hạ Húc sợ tới mức hô to: “Không, không, các ngươi đáp ứng qua ta mà nói thì sẽ không giết ta!”
“Câm miệng!” Tô Trầm nắm cổ họng Hạ Húc, nhìn như chỉ cần Chư Tiên Dao nói một câu là sẽ giết hắn ngay.
Chư Tiên Dao nghĩ ngợi rồi lại lắc đầu: “Bỏ đi, trước lưu lại. Không chừng sau này còn có tác dụng khác.”
“Coi như ngươi may mắn.” Tô Trầm xách Hạ Húc quay về hắc lao.
Trong lòng lại thở dài một tiếng.
Nếu Chư Tiên Dao đồng ý giết người, Hạ Húc có thể tự do. Vì hắn đã cho Hạ Húc uống một lọ giả chết dược tề, chỉ cần Chư Tiên Dao hạ lệnh, hắn sẽ lập tức ra tay tạo thành cái chết giả cho Hạ Húc, đến khi đó sẽ ném hắn ra ngoài rồi để cho ngươi bên ngoài tiếp ứng, Hạ Húc có thể tự do. Dược tề này là hắn tạo thành từ rất nhiều dược tề được vơ vét trong những ngày này.
Đáng tiếc Chư Tiên Dao thế mà không giết người, cũng hảo hảo làm lãng phí một lọ giả chết dược tề.
“Coi như ngươi xui xẻo.” Hắn dẫn theo Hạ Húc đi tới hắc lao.
“Kế tiếp ta phải làm gì bây giờ?” Hạ Húc cũng nóng nảy.
“Trước tiên ngây ngốc trong hắc lao một đoạn thời gian đã, ta sẽ cứu ngươi ra ngoài.”
“Lần trước ngươi cũng nói như vậy, nhưng bây giờ ta còn bị nhốt ở chỗ này.”
“Vậy ngươi chê ta vô dụng à?” Không sao, ngươi có thể đổi người khác.”
“...Ta không có ý này.” Hạ Húc lẩm bẩm nói.
“Vậy mới đúng.” Khi nói chuyện đã tới trong hắc lao, Tô Trầm lần nữa đưa Hạ Húc vào trong phòng ngục.
Sau đó lấy ra một mai nguyên giới: “Đừng trách ta không cho ngươi cơ hội, đây là nguyên giới của ngươi, đồ vật đều nằm ở bên trong, ta còn thả vào cho ngươi mấy bình dược tề. Bây giờ ta đưa ngươi, có bản lãnh ngươi tự mình chạy trốn, nhưng đừng có làm trong hôm nay. Ngươi vừa uống giả chết dược tề, cho dù không bị thương thì trong chốc lát cũng sẽ ngất đi.”
Hạ Húc cầm rồi nhìn nhìn mình, nghi hoặc nói: “Ta giấu ở đâu được?”
Tô Trầm nhún vai: “Đó là vấn đề của ngươi.”
Chắc chắc là không thể đeo lên ngón tay được, Hạ Húc trên dưới đánh giá mình một chút, sau cùng ánh mắt dừng lại ở hạ bộ.
Tô Trầm mỉm cười.
Hạ Húc nuốt ngụm nước miếng: “Trước đó ngươi đã nghĩ tốt rồi phải không?”
“Ta cũng không có nói ra à.”
Hạ Húc tại chỗ trợn trắng mắt.
Hắn bắt đầu đặt tay vào trong đũng quần, nhìn Tô Trầm đừng bất động nơi đó, buồn bực nói: “Ngươi làm sao còn không đi ra ngoài?”
“Ta chưa thấy người khác mang nhẫn ở chỗ kia.” Tô Trầm cười nói: “Đương nhiên còn có một nguyên nhân trọng yếu là ta muốn kéo dài thời gian một chút. Chư Tiên Dao đang ở phía trên triệu tập nhân thủ, ta đứng ở đây càng lâu là có thể tránh được lần xuất động này.”
“Ngươi muốn ở lại cổ bảo? Ngươi không đi đối phó tên gia hỏa ám sát ngươi à?” Hạ Húc sửng sốt.
Tô Trầm buông tay: “Ta còn phải đổi lại thành Vưu Thiên Dưỡng.”
“...Ngươi quả nhiên tính tốt hết mọi việc rồi.” Hạ Húc bất đắc dĩ, bắt tay sờ soạng vào bên dưới, một lát sau lấy bàn tay ra, nguyên giới dĩ nhiên không thấy.
Tô Trầm thấy vậy cười cười: “Vậy thì ta đi trước đây.”
Đến cửa thang lầu, Tô Trầm nhớ tới gì đó, quay đầu nói: “Cho ngươi cái lời khuyên.”
“Cái gì?”
“Đừng nghĩ nữ nhân.”
——————————
Chư Tiên Dao dẫn theo người đi.
Trong cổ bảo trống rỗng chỉ còn lưu lại vài người.
Tô Trầm dọc theo hành lang của tòa thành đi vào trong phòng của Vưu Thiên Dưỡng.
Một gã hộ vệ đang canh giữ trước cửa Vưu Thiên Dưỡng.
Tô Trầm chỉ nhìn hắn một cái, hắn đã lâm vào ngủ say.
Tiến vào phòng, Tô Trầm đi tới trước người Vưu Thiên Dưỡng.
“Đại Đỗ Trư Long huyết mạch...” Tô Trầm cười cười, lấy ra một cái chay nhắm ngay vào chỗ bị thương của Vưu Thiên Dưỡng.
Nhẹ nhàng xoa bóp một chút, vết thương vốn đã khép lại tiếp tục đổ máu, thêm mấy bình nữa, lúc này Tô Trầm mới vì hắn ngừng tay.
Làm xong việc này, Tô Trầm thay quần áo cho Vưu Thiên Dưỡng, sau đó ôm lấy Vưu Thiên Dưỡng đi xuống hành lang.
Trong phòng có hạ nhân đi lại, Tô Trầm liền dùng ảo ảnh khống chế nghênh ngang đi tới. Mấy tên cao thủ đều đã rời khỏi cổ bảo, Tô Trầm ra vào nơi này như chỗ không người.
Đi ra ngoài cổ bảo, Tô Trầm thổi một tiếng huýt sáo, thân hình của Dạ Mị hiện ra.
Nhìn thấy Vưu Thiên Dưỡng, kỳ quái hỏi: “Không phải nói là Hạ Húc sao? Như thế nào lại là tên mập mạp này?”
“Hạ Húc không ra được, chỉ có thể mang hắn ra đây trước. Lần này đừng có làm mất hắn nữa.”
“Yên tâm đi, có bổn cô nương ở đây, hắn tuyệt sẽ không chạy trốn được nữa.” Dạ Mị vỗ bộ ngực nói.
“Bảo hắn tiện thể xử lý Viên Cương một thoáng.”
“Rõ rồi, còn có gì muốn nói hông?” Dạ Mị hỏi.
“Có.” Tô Trầm bắt đầu cởi quần áo.
“Này, ngươi làm gì?” Dạ Mị bị dọa giật mình.
Tô Trầm không để ý đến nàng, tự mình thay quần áo Vưu Thiên Dưỡng, chỉ vào trên người mình nói: “Ở đây, cho ta một đao.”
Dạ Mị hoảng sợ nói.
“Yên tâm đi, ta không sao, chút vết thương nhỏ ấy không ảnh hưởng đến ta đâu.”
Tô Trầm nói.
“Ta...” Dạ Mị run run nâng đao. Tiểu cổ nương lúc nào cũng không tim không phổi giờ này rốt cuộc cảm nhận được sợ hãi.
“Mau!”
Phốc.
Dạ Mị đâm xuống một đao.
Tô Trầm nhìn vết đao đâm vào trong cơ thể chỉ để lại vết đao nhỏ, hỏi Dạ Mị: “Ngươi ăn cơm chưa?”
“Ta... ta ăn a.”
“Vậy ngươi biết dùng lực nhiều thêm xíu không? Cạn như vậy lừa được ai đây?”
Dạ Mị lại chém.
Tô Trầm hừ nhẹ một tiếng, máu tươi bắt đầu chảy ra.