Chương 646 Bọ ngựa bắt ve, se sẻ một đống (1)
Lúc này Tô Trầm thân mang Cửu Nhãn Ngọc Mãng Đái, lại có nguyên cấm trận tăng phúc, tinh thần lực đã đạt tới trên dưới tám trăm, nhưng hắn vẫn như trước không cảm nhận được chút động tĩnh gì trong cổ bảo này.
“Thiên Dưỡng, tiếp nhận.” Chư Tiên Dao cởi một vòng ngọc từ trên tay mình ra.
Đây là Thanh Minh Trạc, có tác dụng tăng lên một trăm hai mươi điểm tinh thần lực, Chư Tiên Dao chính là nhờ nó mới đạt tới ba trăm điểm tinh thần. Tuy là phụ tùng nữ tử, Tô Trầm mang lên sẽ có hơi bất nhã nhưng giờ này cũng không thích hợp so đo.
Đáng tiếc vẫn còn kém khoảng cách một ngàn điểm một chút.
Tô Trầm lập tức lấy ra Tỉnh Thần Dược Tề, một hơi uống ba bình.
Một lần nhiều nhất có thể uống ba bình Tỉnh Thần Dược Tề, uống nhiều hơn một bình thì hiệu quả sẽ giảm dần, bình thứ bốn sẽ hoàn toàn không có hiệu quả.
Ba bình Tỉnh Thần Dược Tề cung cấp cho Tô Trầm một trăm năm mươi điểm tinh thần lực, rốt cuộc làm cho Tô Trầm đột phá đại quan một ngàn điểm.
Tinh thần lực điên cuồng tràn ra, tạo nên một trận phong bạo mãnh liệt ở trong đại sảnh, tinh thần biến thành thực chất mang theo uy áp khổng lồ thế mà làm cho mỗi người đều cảm thấy áp lực cực lớn, tựa như giờ phút này tồn tại trước người họ là một vị đại nhân vật thực lực thông thiên.
Đó là tinh thần uy áp!
Uy áp tinh thần đến từ cường giả.
Tuy thực lực của Tô Trầm còn chưa đạt tới một bước kia, nhưng mà ở trên tinh thần uy áp đã đạt tới cảnh giới cường giả chí tôn của nhân loại, đến nỗi giờ phút này hắn đứng ở nơi đó, nhưng lại làm cho người cảm nhận được sợ hãi rất lớn, làm cho người ta chỉ dám nhìn mà sinh e sợ, muốn cúng quỳ.
Nếu giờ này Tô Trầm phóng thích ra tinh thần ảo thuật thì tuyệt đối có thể kinh trụ toàn bộ mọi người.
Nhưng đáng tiếc cho dù là như vậy hắn vẫn như cũ không có phát hiện manh mối gì về bí tàng của Tạp Bỉ Nga Tư.
Sắc mặt hắn hơi đổi: “Không có cảm giác gì.”
“Tại sao lại có thể như vậy?” Chư Tiên Dao biến sắc nói.
Mất nhiều khí lực như vậy, thật vất vả mới đi được đến một bước này vậy mà vẫn không thể tìm được bí tàng của Tạp Bỉ Nga Tư sao?
Việc này làm cho người ta rất thất vọng.
“Đừng vội, một ngàn điểm chỉ là nhập môn mà thôi, có lẽ vẫn còn hơi thấp.”
“Dùng quyển trục!” Chư Bạch Vũ nói.
“Chờ một chút, ta còn có cái này.” Tô Trầm lấy ra một vật, nó chính là Yểm Xà Nguyên Tinh mà hắn mua được từ trên đấu giá hội ở lúc trước.
Mọi người ngạc nhiên, không ngờ Tô Trầm thế mà có giấu đồ tốt như vậy, Chư Bạch Vũ ở trong mắt lóe lên tia sáng kỳ dị.
Khảm Yểm Xà Nguyên Tinh vào trong Cửu Nhãn Ngọc Mãng Đái, tinh thần lực của Tô Trầm lại tăng lên trăm điểm.
Nhưng mà Tô Trầm vẫn không có phát hiện gì.
Cắn răng một cái, Tô Trầm xé mở quyển trục.
Oành!
Một cổ năng lương tinh thần cực lớn bạo phát ra từ trong người của Tô Trầm, tinh thần lực của hắn đã đạt tới một ngàn ba trăm bảy mươi điểm.
Cùng với lực lượng tinh thần khủng bố này là toàn bộ đại sảnh đều nằm dưới uy áp của Tô Trầm.
Lúc này tinh thần uy áp đã không còn là uy áp đơn thuần mà là trùng kích thực chất, chỉ cần Tô Trầm nguyện ý, hắn thậm chí có thể phát động sóng xung kích tinh thần trực tiếp làm một đám người tê liệt, người thường thì sẽ trực tiếp điên dại, cho dù là người tu hành cỡ như Chư Tiên Dao cũng rất khó có thể chống đỡ.
Đây là chỗ đáng sợ của Linh tộc, dựa vào năng lượng tinh thần cường đại, bọn họ có thể dễ dàng nắm thần trí của người khác ở trong tay rồi thi triển ảo thuật.
Tinh thần lực tăng lên tới bước này, Tô Trầm rốt cuộc cảm giác được một địa phương có xuất hiện một tia không đồng dạng.
“Ta cảm giác được!” Tô Trầm hô to.
“Là cái gì?” Chư Tiên Dao hưng phấn hô to.
“Là một lốc xoáy, là một lốc xoáy năng lượng... Nó ngay tại... ngay tại đỉnh đầu của chúng ta.” Tô Trầm ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ là trong đại sảnh trống không, làm gì có chỗ nào có năng lượng lốc xoáy gì.
“Nó không có hiện ra.” Chư Tiên Dao hô lên thất vọng.
Tô Trầm lập tức biết được gì đó: “Là tinh thần lực, tinh thần lực của ta chưa đủ để làm cho nó hiện ra, đáng chết, vẫn là không đủ, có điều đã tới biên giới rồi! Ta có thể cảm giác được nó ở đằng kia nhưng ta không thể làm cho nó hiện ra!”
Tô Trầm có hơi mạnh bạo hô lên: “Một trăm ba mươi điểm, còn thiếu một trăm ba mươi điểm!”
Bí tàng này cần chuẩn một ngàn năm trăm điểm tinh thần lực mới có thể hiện hình.
Nhưng mà còn thiếu một trăm ba mươi điểm, có thể đi đâu bổ sung đây?
“Một trăm ba mươi điểm tinh thần?” Chư Tiên Dao hơi ngẩn ngơ.
Nàng nhìn Tô Trầm đứng trong nguyên cấm trận, thấy hắn đứng trong phong bạo, khẽ cắn răng một chút, nói: “Còn thiếu một trăm ba mươi điểm sao?”
“Đúng vậy! Ta dám khẳng định!” Tô Trầm dùng giọng nói quyết tuyệt nói: “Các ngươi có biện pháp nào thì mau tới dùng đi, bỏ lỡ sẽ không còn cơ hội nữa!”
Hắn có thể cảm giác được khoảng cách hoàn toàn mở ra chỉ còn thiếu có bao nhiêu đó điểm.
“Được! Ta cho ngươi.” Chư Tiên Dao hô lên.
Nàng đột nhiên phi thân lên đánh về phía Tô Trầm.
“Tiên Dao!” Chư Bạch Vũ làm như biết được nàng muốn làm gì, hô ra thành tiếng. Hắn vươn tay ra kéo nhưng Chư Tiên Dao lại tránh được một trảo này, bay đến trước người Tô Trầm, ôm cổ hắn.
Nàng nhìn Tô Trầm.
Sau đó hôn xuống.
Hôn thật sâu!
Tô Trầm bị hành động này làm cho ngây ngẩn, muốn nói gì đó lại không nói thành lời, chỉ có thể kinh ngạc nhìn Chư Tiên Dao.
Nhưng theo đó hắn liền cảm giác được trong nụ hôn này có mang theo một loại năng lượng tinh thần kỳ dị, mang theo ý chí của Chư Tiên Dao, tư tưởng của Chư Tiên Dao, tâm tình của Chư Tiên Dao, thậm chí còn có từng tì từng tí hồi ức của Chư Tiên Dao...
Cứ như vậy ùa vào trong thức hải của Tô Trầm.
Vì thế Tô Trầm rõ ràng Chư Tiên Dao đang dùng loại phương pháp đặc thù nào đó để dẫn tinh thần lực của nàng cho mình.
Tinh thần giả, tinh thần, năng lượng.
Cái gọi là tinh thần lực, thật ra là lực lượng linh hồn.
Vì nguyên nhân này, khi nàng dẫn tinh thần của mình qua cho hắn, Tô Trầm cảm nhận được cảm xúc của nàng, thanh xuân của nàng, rất nhiều điều nàng không nói rõ ở trong lòng của nàng. Mấy thứ này cũng không có cụ thể, thậm chí lôn xộn, lại lập tức tiến vào rồi nhét đầy đầu của Tô Trầm, đến nỗi một khắc kia tựa như là Tô Trầm biến thành Chư Tiên Dao vậy, tuy chỉ là một chớp mắt ngắn ngủi mà thôi.
Ngay sau đó, Chư Tiên Dao nhả ra, mặt đỏ tai hồng nói: “Còn không mau lên!”
Nếu không tất yếu, nàng tuyệt sẽ không làm như vậy.
Mà nếu không phải tiểu mập mạp này trong khoảng thời gian này liên tục chinh phục lòng của nàng thì nàng đồng dạng cũng sẽ không làm như vậy.
Nhưng mặc kệ thế nào, một khắc khi nàng làm việc này, Chư Tiên Dao cũng đã buộc nội tâm của nàng đi theo việc đó rồi.