← Quay lại trang sách

Chương 647 Bọ ngựa bắt ve, se sẻ một đống (2)

Tô Trầm không biết, Chư Tiên Dao làm việc này gọi là Tình Chủng.

Tình Chủng giả, tình căn thâm sâu, từ nay về sau, trải qua thương hải, cũng chỉ yêu một người.

Dùng bí thuật để xài Tình Chủng là chuyện chính, tinh thần lực là nhân tiện.

Mà bây giờ, vì tăng lên tinh thần lực của Tô Trầm, Chư Tiên Dao lại không thể không mang tình hệ của mình đặt vào trên người Tô Trầm.

Nàng nghĩ nàng chọn Vưu Thiên Dưỡng, lại không biết mình vậy mà hai lần yêu cùng một người.

Giờ phút này vừa hôn xong, tinh thần lực của Tô Trầm lại tăng lên, ngàn vạn tinh thần xúc tua giơ lên cao, năng lượng tinh thần cực lớn đồng thời hướng lên trên, Tô Trầm có thể cảm nhận được tồn tại vô hình kia rốt cuộc đang hiện hình, đang ở phía trên đại sảnh xoay tròn thành một trận lốc xoáy năng lượng màu xanh, cứ như vậy xuất hiện từ trong vô hình.

Lốc xoáy năng lượng này không ngừng trầm xuống, sau cùng đi vào trong vách tường ở phía trong lò sưởi của đại sảnh, bám vào trên vách tường trong lò sưởi, chỉ thấy vách tường trong lò sưởi vậy mà biến hóa, nở rộ ra rất nhiều quang huy màu xanh.

Một hồi lâu sau, lam quang trôi đi, chỉ thấy bên trong vách tường trước lò sửi hiện ra một thông đạo sâu thẳm dài hẹp, lại không biết thông về nơi nào.

“Cửa đã xuất hiện!” Chư Bạch Vũ kích động nói.

“Bí tàng của Tạp Bỉ Nga Tư quả nhiên có tồn tại.”

Không thể không thừa nhận, cách làm của Tạp Bỉ Nga Tự đơn giản mà hữu hiệu. Bí tàng đặt ở trong một không gian độc lập, điểm tiến vào lại đặt trong vách tường trong lò sưởi, rồi sau đó dùng tinh thần lực cường đại che dấu. Yêu cầu tinh thần lực cao tới một ngàn năm trăm điểm, hầu như ngăn cản đại bộ phận chủng tộc ngoại trừ Linh tộc.

Nhưng thiên hạ không có cơ quan không thể phá giải, cho dù là yêu cầu một ngàn năm trăm điểm tinh thần lực thì dưới sự hợp lực của mọi người vẫn làm được.

Giờ phút này thấy cửa mở, mọi người đồng thời hưng phấn.

“Thì ra đây là thứ các ngươi muốn?” Tạp Lặc thì thào thành tiếng: “Quả nhiên tòa cổ bảo này còn có bí mật, với lại mở ra như thế này.”

“Bây giờ biết đã chậm rồi.” Chư Bạch Vũ dẫn Tạp Lặc đi vào trong vách tường trong lò sưởi, nguyên lực nhập thể, xâm nhập vào từng bộ vị trong thân thể của hắn, đồng thời giơ tay nên đã chế trụ hắn bằng một sợi dây thừng đặc chế. Chư Tiên Dao lại tiến lên điểm vào mi tâm Tạp Lặc, một điểm ánh sáng tiến vào bên trong.

Tạp Lặc cũng không thèm quan tâm, chỉ là cười lạnh hắc hắc, tùy ý cho bọn họ làm.

Làm xong tất cả việc này, Chư Bạch Vũ ném Tạp Lặc vào trong vách tường trong lò sưởi.

Vách tường trong lò sưởi liền hiện lên một trận gợn sóng, vầng sáng màu xanh như gợn sóng tản ra, Tạp Lặc thì biến mất vô tung.

Mà ở trên tay Chư Tiên Dao, hiện ra một mảng hình ảnh mơ hồ, có thể nhìn thấy đối diện là một trận u ám thâm thúy, lờ mờ là ở trong một gian phòng khác.

“Không có nguy hiểm, hoàn cảnh chung quanh tất cả đều bình thường, không gian dao động có chút không ổn, xác nhận là một không gian khác.” Chư Tiên Dao trả lời rất nhanh: “Nhưng không biết là nơi nào.”

Trên mặt Chư Bạch Vũ hiện lên vẻ ngưng trọng: “Xem ra là ảnh không gian!”

“Ảnh không gian?” Chư Tiên Dao kinh ngạc: “Ngươi nói là Tạp Bỉ Nga Tư ở đây mở ra một ảnh không gian?”

Chư Bạch Vũ trịnh trọng gật đầu.

Cái gọi là ảnh không gian, là một hình chiếu không gian của thế giới chân thật.

Nó không phải là một không gian chân thật tồn tại mà là một ảo cảnh giả thuyết.

Nhưng mà khác với mộng không gian là mộng không gian đơn thuần là không gian tinh thần, còn ảnh không gian là một không gian giả thuyết bị thực chất hóa, là tồn tại trái ngược với không gian chân thật.

Rất khó tưởng tượng được nguyên lý tồn tại của ảnh không gian là cái gì, việc này cần phải có nhận thức sâu sắc với không gian mới có thể làm được.

Linh tộc hướng đến tinh thần cường đại để nổi danh, lại không nghĩ tới Tạp Bỉ Nga Tư còn am hiểu không gian, hơn nữa vẫn là ảnh không gian.

“Ảnh không gian có gì nguy hiểm không?” Tô Trầm hỏi.

“Khó mà nói.” Chư Bạch Vũ nghiêm mặt trả lời: “Ảnh không gian là tồn tại đối lập với không gian chân thật, nó là hình chiếu chân thật, lại có quy luật thuộc về mình. Tất cả các tồn tại ở bên trong đều không thể dùng lẽ thường để đo đếm, cho nên sau khi tiến vào ngàn vạn lần cẩn thận.”

“Nếu nói vậy, thì cần thêm vật hi sinh.” Tô Trầm nói.

“Xác thực là như vậy.” Chư Bạch Vũ cười hắc hắc, xoay người dương tay, những thủ hạ của Tạp Lặc bị hắn kéo qua đều ném vào trong vách tường trong lò sưởi.

Làm xong việc này, Chư Bạch nói: “Đi thôi, chúng ta đã có thể đi vào.”

Mọi người đều tiến vào.

Ngay sau khi người Chư gia vào không bao lâu thì Thạch Minh Phong cũng xuất hiện trong cổ bảo Tây Lai Nạp.

Đã không có người của Chư gia cùng Tạp Lặc thì Vĩnh Sinh Điện Phủ vào nơi đây như chỗ không người.

Nhìn thoáng qua vách tường trong lò sưởi, Thạch Minh Phong mỉm cười nói: “Ảnh không gian... Thật không ngờ tới thứ Tạp Bỉ Nga Tư muốn làm lại là ảnh không gian. Làm phiền Chư gia rồi, nếu không muốn phát hiện chỗ này cũng không dễ dàng gì. Đi thôi, chúng ta cũng vào nhìn.”

Dẫn đầu bước vào trong đó.

Cùng với từng đạo quang văn hiện lên, Vĩnh Sinh Điện Phủ đã tiến vào bên trong.

Ngay khi bọn họ vào không bao lâu, trong đại sảnh của cổ bảo Tây Lai Nạp vậy mà lại xuất hiện một đoàn người.

Người cầm đầu kia, rõ ràng là Ba Nhĩ Đại lĩnh chủ.

Nhìn vách tường bên trong lò sưởi, Ba Nhĩ phát ra tiếng cười hắc hắc: “Nhìn xem những khách tôn quý của chúng ta mang tới thứ gì cho ta này? Bí tàng của Tạp Bỉ Nga Tư... Hắc hắc hắc hắc, ta đã nói nói qua, Nhân tộc vĩnh viễn không thể tin mà. May mắn là ngay từ đâu ta đã không quá tin bọn họ. Nhưng mà, thế mà có hai nhóm người âm mưu đoạt bảo tàng của ta, việc này thật sự là ngoài ý muốn.”

“Bọn họ không chỉ có một người, chúng ta có thể chờ bọn họ tự giết lẫn nhau rồi ra tay.” Một gã Sa tộc nói.

“Đó là ý kiến hay, Đỗ Cách.”

Tên Sa tộc có ưng nhãn ở sau lưng Ba Nhĩ nói: “Nhưng mà Đại lĩnh chủ, Tạp Lặc ở trong tay bọn họ.”

“Ta biết. Nhưng ngươi thấy rồi đó, Sa Khắc, bọn họ có hai nhóm người, chúng ta hoàn toàn có thể chờ cho bọn họ tự giết lẫn nhau rồi ra tay sau.”

“Còn Tạp Lặc làm sao bây giờ?”

“Nguyện thượng thiên phù hộ cho hắn đi, đệ đệ của ngươi không phải hy sinh vô ích đâu.” Ba Nhĩ vỗ vỗ bả vai ưng nhãn rồi nói.

Khi nói chuyện, mọi người tiến vào ảnh không gian.

Không có người chú ý tới ở trong lòng đất dưới đại sảnh.

Trong hắc lao.

Hạ Húc ngửa đầu nhìn lên trên.

Hắn mỉm cười tự nói: “Tô Trầm nói không sai, những Sa tộc này quả nhiên không dễ đùa. Như vậy thì bây giờ đã đến lúc khôi phục tự do rồi.”

Hắn nói xong lấy từ nguyên giới ra, lấy từ bên trong ra một lọ dược tề rồi một hơi uống cạn.

Rốt cuộc lực lượng bị giam cầm đạt được đột phá, cả người Hạ Húc phát ra tiếng bạo vang khanh khách.

Tùy tiên vỗ một chưởng vào trên một cây cột trong hắc lao, cây cột kia liền bị đánh gãy thành từng khúc, sau đó Hạ Húc đi ra khỏi hắc lao đi tới chỗ vách tường trong lò sưởi.