← Quay lại trang sách

Chương 649 Viễn cổ hiến tế

“Đừng kinh ngạc! Đừng kinh ngạc!” Lão nhân cười ha ha rộ lên: “Đừng quên nơi này là hình chiếu của thế giới chân thật, toàn bộ tồn tại ở đây đều là hình chiếu của thế giới chân thật, cho nên chỉ cần vật phẩm còn tồn tại trong thế giới chân thật...”

“Vậy thì hình chiếu sẽ không chết.” Tô Trầm tiếp lời.

“Không sai!” Lão nhân cười ha ha nói.

“Cho nên chúng ta chỉ cần quay lại thế giới chân thật thiêu hủy quần lót của hắn thì thứ kia thật sự sẽ chết, đúng không?” Tô Trầm lại nói.

Nụ cười của lão gia tử cứng đờ, cái quần lót điên cuồng kia cũng choáng váng.

Nó hô to: “Không, các ngươi không thể làm như vậy.”

“Là ngươi công kích ta trước!” Hứa Quang phẫn nộ nói: “Sau khi trở về ta nhất định sẽ đốt ngươi thành tro!”

“Làm đi làm đi, ta tình nguyện biến thành tro cũng không muốn làm cái quần lót của ngươi nữa!” Cái quần lót kia phẫn nộ quát lên điên cuồng: “Ngươi luôn lợi dụng ta làm mấy chuyện ghê tởm này nọ. Mỗi khi người ảo tưởng đến nữ chủ nhân của ngươi, ngươi sẽ bắn ra loại vật ghê tởm gì đó, hơn nữa ngươi cũng không có lau sạch nó, luôn dính trên người ta. Ta thật sự là chịu đủ, chịu đủ rồi!”

Thời gian đọng lại một khắc này.

Toàn bộ mọi người cổ quái nhìn Hứa Quang.

Hứa Quang mặt đỏ tai hồng.

“Ta làm thịt ngươi!” Hắn bạo rống xuất quyền.

Quyền phong kích động, xé quần lót thành mảnh nhỏ, nhưng ngay sau đó nó lại phục hồi rồi xuất hiện, phát ra tiếng cười nhạo khinh thường với Hứa Quang.

Vẻ mặt của Chư Tiên Dao cũng là một trận đỏ đậm.

Muốn nói gì đó, Tô Trầm đã giữ chặt tay nàng: “Bỏ đi, ái mộ một người cũng không có gì sai.”

Chư Tiên Dao ngơ ngác nhìn hắn một cái, cảm thấy lời của Tô Trầm thật có đạo lý.

Nàng gật gật đầu nói: “Vậy tha cho hắn một lần.”

Nói xong trừng mắt nhìn Hứa Quang một cái, lúc này nói: “Đình chỉ tranh luận nhàm chán này đi, việc chúng ta phải làm bây giờ là tiếp tục đi tới, tìm được bí tàng Tạp Bỉ Nga Tư lưu lại.”

“Tạp Bỉ Nga Tư? Các ngươi đang nói Tạp Bỉ Nga Tư?” Lão nhân hút thuốc kinh ngạc hỏi.

“Như thế nào, ngươi biết không?” Chư Tiên Dao hỏi.

“Đương nhiên, nhiều năm như vậy trôi qua, tòa thành bóng ma này chỉ có hai lần khách từ thế giới chân thật ghé thăm, các ngươi là nhóm thứ hai, Tạp Bỉ Nga Tư chính là thứ nhất. Đó là một Linh thể trẻ tuổi mà tràn ngập tiềm lực, ta thấy được dã tâm bừng bừng trên người hắn.”

“Ngươi chỉ là một bức tranh, ngươi thấy được gì. Lão quỷ.” Người trong tranh ở bên cạnh nói.

“Vậy ngươi có biết Tạp Bỉ Nga Tư lưu lại thứ gì ở trong này không?” Chư Tiên Dao vội hỏi.

“Làm sao ta biết được?” Lão nhân khinh khỉnh: “Ta chỉ là một bộ tranh, trừ bỏ chỗ này ra thì không đi chỗ nào được cả.”

Toàn bộ mọi người cùng nhau thở dài.

Quả nhiên là tầm bảo không đường tắt, vẫn phải tự mình tìm.

“Nhưng các ngươi có thể hỏi cây chổi lúc nảy, nó gọi là Mạch Nhĩ, là thứ có phạm vi hoạt động lớn nhất trong tòa thành này, bởi vì mỗi ngày nó cần dọn dẹp toàn bộ tòa thành này, tuy nhiên ta không cho rằng việc quét sạch này có gì quan trọng, hắc hắc hắc hắc.” Lão nhân nói xong tự nhiên cười rộ lên.

Trong góc hành lang toát ra một cái đầu chổi, con mắt độc nhất không ngừng quay tròn.

Chư Tiên Dao đi tới vừa muốn nói gì, đã thấy cây chổi vù một cái bay lên, đồng thời còn nói: “Ta sẽ không nói cái gì cho các ngươi!”

“Muốn chạy?” Chư Bạch Vũ hừ một tiếng, hắn giơ tay lên quét một chiêu tới cây chổi, cây chổi Mạch Nhĩ liền bay trở về bị cầm long thủ của Chư Bạch Vũ chế trụ, không thể thành động.

“Ngươi tốt nhất nói cho biết những gì ngươi biết. Nếu không...” Chư Bạch Vũ không khách khí nói.

“Nếu không thì ngươi muốn sao? Giết chết ta sao? Ta không sợ chết.” Mạch Nhĩ trả lời.

“Không, nhưng chúng ta có thể trói ngươi lại, để cho ngươi vĩnh viễn không hành động được.” Chư Tiên Dao nói xong lấy ra một sợi dây thừng, hình như là muốn hoàn toàn trói nó lại.

Một chiêu này hiển nhiên rất hữu dụng, cây chổi Mạch Nhĩ kêu to: “Được rồi được rồi, ta nói! Ở trên tòa thành có căn phòng, một căn phòng bị khóa. Ở đó có lẽ có thứ các ngươi muốn.”

“Vậy mới được.” Chư Bạch Vũ buông tay ra.

Bởi vì đã rất quen thuộc cổ bảo Tây Lai Nạp nên không chỉ Mạch Nhĩ chỉ đường mọi người đã biết đi lên thế nào.

Mắt thấy bọn họ rời khỏi, cây chổi Mạch Nhĩ phát ra tiếng hừ lạnh phẫn nộ: “Dám uy hiếp ta à? Các ngươi sẽ gặp phải đau khổ.”

“Trong phòng kia có gì?” Lão nhân trong tranh hỏi.

“Ác mộng!” Mạch Nhĩ trả lời.

——————————————

Đi qua hành lang dài hẹp, đi vào tầng trên cùng tòa thành.

Rốt cuộc bọn họ thấy được căn phòng theo lời của Mạch Nhĩ.

Phòng nằm cuối hành lang, cửa lớn màu trắng, trên cửa còn có một nắm tay hình thú làm bằng đồng.

“Kỳ quái.” Nhìn thấy cửa này Tô Trầm nói một câu.

“Làm sao?” Chư Tiên Dao hỏi.

“Ta không nhớ trong cổ bảo Tây Lai Nạp có căn phòng này.” Tô Trầm trả lời.

Tô Trầm nói như vậy, mọi người mới nhớ tới.

Xác thực vị trí này trong cổ bảo Tây Lai Nạp vốn là một vách tường, nơi này cũng không có cửa.

Nhưng mà làm cổ bảo hình chiếu chân thật, ở nơi này lại xuất hiện một cánh cửa không tồn tại trong thế giới chân thật.

Ba Liệt Nguyên cười nói: “Vậy không phải càng chứng minh cây chổi kia nói đúng hay sao? Nơi này chắc là chỗ giấu bí tàng của Tạp Bỉ Nga Tư. Bí tàng không phải hình chiếu cho nên không có chân thật đối ứng.”

Lời này nghe hơi có đạ lý, mọi người đều gật đầu.

Nhưng Chư Tiên Dao vẫn để cho một tên Sa tộc đi mở cửa.

Thấy Sa tộc tiến lên mở cửa, lại phát hiện mở không được, đang mơ hồ thì đã thấy nắm tay đồng thú chậm rãi mở mắt.

Nó phát ra thanh âm ù ù: “Không có tế phẩm, không có khả năng mở cửa ra.”

Chư Tiên Dao tiến lên một bước: “Ngươi muốn tế phẩm gì?”

“Máu tươi cùng linh hồn.”

Chư Tiên Dao gật dật đầu: “Tế phẩm đang ở trước mặt ngươi.”

Tên Sa tộc kia bị doa sợ hãi muốn chạy về, nhưng mà Chư Bạch Vũ khống chế hắn chặt chẽ, làm sao có thể làm cho hắn chạy được.

Nắm tay đồng thú phát ra tiếng rít gào ù ù, miệng thú dần dần mở rộng cắn một ngụm vào cánh tay Sa tộc.

Máu tươi tuôn vào trong miệng thú, vì vậy huyết văn trên cửa bắt đầu chuyển động, dần dần trên cửa đã che kín huyết văn.

“Không đủ!” Sau khi hút khô Sa tộc kia, nắm tay đồng thú lại kêu lên.

“Vậy lại cho ngươi một tên!” Triệu Cảnh Văn bắt lấy một gã Sa tộc ném về phía trước.

Càng nhiều máu tươi tiến vào trong miệng thú, huyết văn trên cửa càng hình thành dày đặc, hình thành một lực lượng đồ văn huyền ảo.

Đó là một nguyên cấm phức tạp đến cực điểm, rốt cuộc ở thời khắc này bị kích phát.

Sau khi đã hoàn toàn hút cạn máu của tên Sa tộc thứ hai, nắm tay đồng thú kêu lên: “Các ngươi đã dâng tế phẩm lên, như vậy viễn cổ hiến tế chính thức thành lập, ta đáp lại sự kêu gọi của các ngươi, mở ra đi - thông đạo hướng về địa ngục!”

“Cái gì?” Chư Tiên Dao ngạc nhiên.

Cái gì viễn cổ hiến tế?

Theo tiếng gầm rú của nắm tay đồng thú, rốt cuộc cửa lớn y nha mở ra, ở sau cửa hiện ra một mảnh không gian tối om.