Chương 648 Tử vật chi linh
Đương nhiên, hắn lại không chú ý tới ở trong góc tối của đại sảnh, đồng dạng có một đôi mắt sáng ngời đang nhìn chăm chú tất cả những việc này.
Một khắc bước vào trong vách tường trong lò sưởi, Tô Trầm có cảm giác tựa như có vật gì đó đang ở phía trước lôi kéo thân thể của mình.
Đó là một loại cảm giác phi thường kỳ lạ, tựa như thân thể của hắn trở nên bẹp dí, lấy một loại thị giác độc đáo quan sát chung quanh, toàn bộ thế giới đều trở nên trơn nhẵn mà quỷ dị.
Cũng may cảm giác này chỉ là chuyện trong nháy mắt, ngay sau đó hắn phát hiện thân mình đã ở trong một căn phòng u ám.
Toàn bộ căn phòng xám xịt, nhìn không thấy một chút ánh sáng. Nhưng sau cùng vẫn có thể phân rõ sự vật quanh thân, ví dụ như phương hướng của căn phòng, cách đó không xa là có vẻ là một tấm giường, bên mép giường còn có một cái bàn, dưới bàn tất nhiên thảm, bên trên bàn thì đặt một chén dây đèn.
Nhưng mặc kệ là giường, là bàn, là thảm hay là đèn bàn đều là u ám.
Toàn bộ căn phòng nhìn như là một bộ tranh thủy mặc, chỉ có bọn họ là có màu sắc rực rỡ.
Đúng vậy, bọn người Tô Trầm vẫn duy trì sắc thái của riêng mình, việc này khiến cho bọn hắn trở thành màu sắc duy nhất trong không gian u ám này.
“Nơi này chính là ảnh không gian?” Một gã hộ vệ hiếu kỳ nữa.
“Chuẩn xác mà nó, là hình chiếu không gian của thế giới chân thật, toàn bộ hình chiếu của các vật chất phi sinh mạng sẽ hiện ra ở trong này, vì vậy còn gọi là tử vật chi linh.” Chư Bạch Vũ nói.
“Tử vật chi linh? Vậy còn hoạt vật chi linh đâu?” Có người hỏi.
“Đó là mộng không gian, đồ ngu.”
Mọi người cùng nhau cúi đầu phát ra tiếng cười.
“Các ngươi không thấy chỗ này nhìn có chút quen mắt sao?” Có người nói.
“Hình như là phòng của Hứa Quang, ta thấy quần lót của hắn.”
Trong đám người lại phát ra tiếng cười hì hì.
Chư gia hộ vệ trẻ tuổi tên là Hứa Quang mặt đỏ tai hồng, vội vàng chạy đến bên giường thu mình hình chiếu quần lót của mình.
Tô Trầm một tay ngăn hắn lại: “Đừng chạm vào bất kỳ vật gì.”
“Chỉ là một cái quần lót thôi mà.” Hứa Quang nói.
Hắn cũng không có để lời nói của Tô Trầm vào trong lòng, tùy tiện chộp tay vào quần lót.
Ngay tại thời khắc đó, cái quần lót kia đột nhiên nhảy dựng lên, hóa thành một cái miệng rộng cắn một ngụm xuống Hứa Quang.
“A!” Hứa Quang phát ra tiếng kêu tê tâm liệt phế.
Cái quần này cắn vừa hung vừa dữ, chỉ một ngụm đã cắn rớt cánh tay của hắn.
Toàn bộ mọi người đồng thời ra tay, rầm rầm phát ra một lớp nguyên kỹ mãnh liệt.
Cái quần lót kia thoáng cái nhảy dựng lên, phát ra tiếng thét chói tai: “Không!”
Sau đó bị phá nát thành mảnh vải đầy trời.
Những tấm vải này du động trong không trung, nhìn như một đám bóng ma vậy, sau đó rất nhanh biến mất vô tung.
“Đây là cái quỷ gì vậy?” Ba Liệt Nguyên hoảng sợ: “Như các ngươi thấy rồi đó, là tử vật chi linh!” Chư Bạch Vũ cường điệu nói: “Bảo nó là tử vật chi linh, tất nhiên chính nó có linh tính. Ở trong này, toàn bộ mọi vật đều không thể sử dụng kinh nghiệm của thế giới chân thật, phải cẩn thận ngàn vạn, bởi vì ngươi không biết cái gì sẽ đột nhiên sống lại cho ngươi hạ tràng.”
Hắn đi qua nhìn Hứa Quang: “Ngươi ổn không?”
Hứa Quang đầu đầy mồ hôi: “Ta không sao.”
“Lần sau đừng lỗ mạng như vậy nữa.” Chư Bạch Vũ đẩy Tạp Lặc: “Để cho Sa tộc đi ở tuốt đằng trước đi.”
Mọi người phụ giúp mang những tên Sa tộc này đi ra ngoài phòng.
Làm hình chiếu của thế giới chân thật, giờ phút này vị trí của bọn họ vẫn như cũ là cổ bảo Tây Lai Nạp, chẳng qua toàn bộ cổ bảo u ám âm trầm, nhìn như là nhà cũ đã nhiều năm không có người thăm hỏi, còn có một ít tiếng cười cổ quái mà kỳ dị, ở không trung không biết có thứ gì phiêu đãng như là bóng ma, e là toàn bộ đều là u linh quỷ trạch.
Trong hình chiếu của tòa thành này không có quỷ nhưng có không ít các loại vật cổ quái.
Vừa ra khỏi phòng, liền thấy một cây chổi đang quan sát. Cây chổi này dài chừng hai cánh tay, ở chuôi chổi chỉ có một con mắt, nó nhìn thấy mọi người, rõ ràng bị kinh hãi, hét lên một tiếng: “Ồ, trời ạ!”
Sau đó quay người bỏ chạy để lại một chùm khói bụi.
Khói bụi này phiêu đãng trong không trung, nhưng lại không rơi xuống đất mà tập hợp thành một tấm mặt người, nhìn thấy mọi người tới, vù một cái hóa thành một đường khói chui vào một chỗ hẻo lánh rời đi.
Ở trên tường còn lộ ra không ít bức tranh, người trong tranh giờ phút này đều sống lại, ở trong tranh phát ra tiếng hô rầm rĩ:
“Nhìn a! Có nhân loại tới.”
“Việc này có gì kỳ quái, trước kia chúng ta không phải là ngươi à?”
“Thúi lắm, ngươi ta đâu có phải là người đâu, chúng ta chỉ là tranh!”
“Chúng ta là người trong tranh, cho nên chúng ta chính là người.”
“Không, không, người trong tranh không phải người.”
“Đúng vậy!”
“Đúng vậy!”
“Không phải!”
Cãi nhau trở thànhkịch liệt, hai người trong bức tranh đột nhiên cùng nhau từ trong tranh chui ra, ẩu đả cùng đối phương.
Cách đó không xa trong bức tranh khác một lão gia tử đang hút thuốc thở dài: “Ai, hai tên thích đánh nhau.”
“Chuyện này không trách bọn họ được.” Bên cạnh “bá phu nhân bỉ sĩ” trả lời: “Ai kêu Khảo Khắc âm mưu đoạt cơ nghiệp của hắn.”
Treo ở đây phần tớn từng là chủ nhân của tòa thành, trong chuyện này một số quyền phân chia tài sản cũng không có bao nhiêu quang minh. Cho nên những bức tranh trên tường lẫn nhau cũng có ân oán thuộc về mình. Bọn người Tô Trầm làm khách ở cổ bảo Tây Lai Nạp nhiều ngày như vậy cũng biết về một số chuyện xưa ở đằng sau những bức tranh trong cổ bảo này.
Nhưng bọn hắn không ngờ tới những chuyện xưa này lại lấy một loại hình thức khác bày ra ở trong hình chiếu thế giới, làm cho bọn họ đại khai nhãn giới.
Hai người trong tranh còn đang đánh nhau kịch liệt, những bức tranh khác thì châu đầu ghé tai xem náo nhiệt, nhưng không có biểu hiện công kích gì với những khách xa lạ.
Lão gia tử hút thuốc thậm chí chủ động nói: “Hoan nghênh các ngươi, khách đến từ thế giới chân thật.”
“Hoan nghênh? Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ trục xuất chúng ta.” Chư Bạch Vũ nói.
“Tại sao lại phải trục xuất?” Lão nhân gia rất kinh ngạc: “Mỗi ngày đứng ở trong cái thế giới tĩnh mịch này chúng ta đã sớm phiền đến phát chán. Ta vẫn luôn khát vọng có thứ gì đó mới mẻ đến đây để cho chúng ta cảm thụ một chút. Nhưng mà trừ bỏ hình chiều vẫn là hình chiếu, vĩnh viễn không có cái gì mới mẻ để chơi. Thật vất vả mới có khách đến, tại sao chúng ta lại không chào đón?”
“Nhưng toàn bộ tồn tại ở trong đây hoàn toàn không giống như suy nghĩ của ngươi. Ngươi nhìn, ngay vừa rồi một cái quần lót cắn rớt tay bằng hữu của ta.” Tô Trầm nói.
“A, ngươi nói là anh bạn nhỏ mới tới ấy à.” Lão gia tử đã rõ ràng.
Hắn gật gật đầu, vì thế không khách khí thoáng cái nhảy ra một cái quần lót.
Là cái quần lót cắn rớt tay của Hứa Quang.
Không phải nó bị giết rơi rồi sao? Sao lại còn giống đến giờ? Mọi người kinh ngạc.