← Quay lại trang sách

Chương 653 Nghị hòa (Thượng) (2)

Mặc dù chưa thấy qua ám viêm của Tô Trầm mọi người cũng biết hỏa này tuyệt đối không chỉ để làm cảnh cho đẹp mắt.

Chư Tiên Dao biến sắc nói: “Mọi người cẩn thận!”

Lắc tay đánh ra một trận gió thơm.

Trong làn gió thơm có vật mê hoặc thần trí, phối hợp với Thiên Hồ Mị Công, có thể tiến thêm một bước mê hoặc đối thủ.

Đáng tiếc Tô Trầm biết quá rõ thủ đoạn của Chư gia, chiêu thức ấy của nàng ngay cả nửa điểm hiệu quả cũng không có.

Tô Trầm hít sâu một hơi, hít làn gió thơm như là hít nước đều hút vào, còn rung người tán thưởng nói: “Thật thơm!”

“Ngươi...” Chư Tiên Dao kinh hãi.

Ánh mắt của Tô Trầm thanh minh nào có chút sắc thái bị mê hoặc nào.

Ánh mắt nhìn ba người càng phát ra trong trẻo nhưng lại lạnh lùng: “Ba người các ngươi liên thủ đi, chúng ta hãy đánh một hồi!”

Nói xong mãnh liệt bổ Trảm Nhạc Đao ra.

Một đao này mang theo hắc hiểm khủng bố hủy diệt hết thảy, dù là Diêu Quang cường giả đối mặt cũng vô pháp khinh thị.

Cảm nhận được khí tức khủng bố đến cực điểm kia, ngay cả đám người Chư Tiên Dao, Ba Liệt Nguyên sắc mặt cũng đột nhiên biến đổi.

Bọn họ không biết mình có thể kháng trụ hay không, nhưng bọn hắn không có lựa chọn, chỉ có thể kháng!

Nhưng đúng lúc này, cánh tay của Tô Trầm dừng một chút, một đao này lại đột ngột đình chỉ ở không trung.

Đầu của hắn hơi lung lay hạ xuống, như là muốn nghe cái gì đó, sau đó nói: “Có khách đến.”

Sau đó cứ vậy mà thu đao.

Khi hắn nói thu lại một đao hung ác tuyệt luân này, không chịu nửa điểm phản phệ nào, tựa như chứng minh một chuyện, đó là hắn không có xuất thủ toàn lực. Nhưng một đao như vậy vẫn làm cho ba người cảm thụ được thế nào là tuyệt vọng.

Trên mặt ba người Chư Tiên Dao lộ ra vẻ hoảng sợ.

Người này đến cùng là ai?

Sao có khả năng cường đại đến trình độ như vậy?

Bên này lới của Tô Trầm vừa dứt, Thạch Minh Phong nói: “Là bọn hắn?”

“Ừm.” Tô Trầm đáp.

Thạch Minh Phong liền đánh ra một chưởng, một chưởng này nổ ra mưa bụi đầy trời, hình thành nên một bức tường nước. Tường nước này không trơn nhẵn mà là quanh co khúc khuỷu, như là một mặt gương không đồng đều, tách toàn bộ mọi người đang giao thủ ra, đầy đủ biểu hiện ra khả năng khống chế nguyên lực thủy hệ cực kỳ tinh chuẩn của Vũ Sư.

Hai đám người đang chiến đấu cứ như vậy bị hắn mạnh mẽ tách ra, Thạch Minh Phong nói: “Ba Nhĩ đến đây, mọi người tạm thời ngừng tay!”

Ba Nhĩ?

Nghe được cái tên này mọi người đều cả kinh.

Vị Đại lĩnh chủ kia không phải đang ở A Lệ Xá Cung sao? Làm sao lại xuất hiện ở trong này vào ngay lúc này?

Tô Trầm nói: “Không tin liền hỏi hắn.”

Trảm Nhạc Đao chỉ một cái, chỉ chính là Tạp Lặc.

Tạp Lặc nhe răng cười nói: “Từ trước đến giờ Đại lĩnh chủ không bao giờ tin qua Nhân tộc các ngươi, hắn biết các ngươi đến đây khẳng định là có chuyện khác. Cho nên chúng ta cố ý lợi dụng các ngươi tìm ra bí tàng, thuận tiện cho các ngươi trai cò tranh nhau, sau đó ngư ông đắc lợi. Bây giờ Đại lĩnh chủ dến đây, các ngươi chắc chắn phải chết.”

Chư Tiên Dao nghe vậy kinh hãi, nhìn về phía Tô Trầm: “Các ngươi sớm biết rồi?”

Tô Trầm nhún vai: “Chỉ là có hoài nghi mà thôi, nhưng bây giờ có thể xác nhận rồi.”

“Xác nhận thì sao?” Chư Bạch Vũ hung dữ nói: “Dám ám toán Chư gia ta, đoạt chỗ tốt Chư gia ta, các ngươi đều phải chết!”

Thạch Minh Phong cười hắc hắc nói: “Đoạt chỗ tốt của các ngươi? Chư Bạch Vũ, ngươi lầm rồi đi? Tin tức về cổ bảo Tây Lai Nạp là các ngươi đoạt được từ trong miệng người của là do Vĩnh Sinh Điện Phủ chúng ta. Rõ ràng là các ngươi đoạt mối làm ăn của chúng ta, như thế nào lại thành chúng ta đoạt chỗ tốt của các ngươi rồi?”

“... Việc này.” Chư Bạch Vũ bị kiềm hãm, lúc này mới nhớ tới bí mật về cổ bảo Tây Lai Nạp thật sự là của Vĩnh Sinh Điện Phủ phát hiện trước.

Náo loạn cả nửa ngày, rốt cuộc không phải Vĩnh Sinh Điện Phủ đánh cướp Chư gia mà là Chư gia đang đánh cướp Vĩnh Sinh Điện Phủ?

Thạch Minh Phong vừa nói như vậy lập tức làm cho mọi người không còn lời nào để nói.

Đạo lý vật này, có dùng được hay không, thật ra là khác nhau ở từng người, khi thì người muốn dùng, khi thì người ta không muốn dùng.

Ở mộ số tình huống, đạo lý là thứ rắm thúi không dùng được.

Nhưng ở tình huống khác, đạo lý lại có ý nghĩa cực kỳ quan trọng.

Minh chứng đơn giản nhất là: Nguyên bản người Chư gia cho rằng Vĩnh Sinh Điện Phủ đang phục kích mình, chơi trò bọ ngựa bắt ve, se sẻ tại hậu, bởi vậy trong lòng đầy căm phẫn, tư nhiên muốn huyết chiến tới cùng.

Nhưng Thạch Minh Phong vừa nói như vậy, đạo lý lại vòng vo lắt léo biến thành Chư gia cướp đồ người ta, Vĩnh Sinh Điện Phủ hợp tình phản kích, lòng tức giận của mọi người tựu giảm đi nhiều.

Đã không có cổ phẫn nộ này nữa thì lần này tuy vẫn như cũ là đối địch nhưng ít nhất sẽ không lại có cái loại lòng dạ “liều chết cũng không để cho đối phương chiếm tiện nghi” nữa rồi, chuyện cũng dễ bàn hơn rất nhiều.

Tô Trầm nói: “Ba Nhĩ lập tức sẽ tới ngay. Đó là một vị Diêu Quang cảnh ngũ phẩm liên thai, dưới trướng còn có không ít hảo thủ. Nếu chúng ta tiếp tục đấu nhau nữa thì chắc chắn kết quả sẽ là toàn bộ mọi người bị bọn họ một lưới bắt gọn.”

Chư Bạch Vũ co rút con ngươi: “Ý của ngươi là?”

“Liên thủ chung tay, trước kháng dị tộc.” Tô Trầm đáp.

Liên thủ cùng Chư gia đối tháng Sa tộc, không phải là quyết định nhất thời của Tô Trầm, mà là kế hoạch đã sớm lập sẵn.

Ngay từ đầu Tô Trầm cũng rất hoài nghi Chư gia đến cùng có lừa gạt được Ba Nhĩ hay không, điểm này nhìn phản ứng của Tạp Lặc liền có thể thấy được: Tạp Lặc lừa rất dễ.

Làm một người bị Ba Nhĩ giao cho trọng trách lưu thủ tại cổ bạo, Tô Trầm không thừa nhận Tạp Lặc sẽ là một người hữu dũng vô mưu ngu xuẩn, trừ phi hắn cố ý làm cho mình thành một tên ngu xuẩn.

Việc này ý nghĩa với việc Ba Nhĩ rất có khả năng ở ngay tại phụ cận.

Nhưng lúc ban đầu kế hoạch của Tô Trầm cùng Thạch Minh Phong định ra là nếu Ba Nhĩ xuất hiện, vậy thì người của Vĩnh Sinh Điện Phủ trước tiên sẽ không tra tay, dẫn Chư gia cho bọn họ đánh trước một hồi, Vĩnh Sinh Điện Phủ trở tay đi ra thu thập tàn cục.

Nhưng mà bởi vì có quan hệ tới việc mở bí tàng cùng hắc ám chi thú nên Tô Trầm sau cùng lại bại lộ mình làm cho Thạch Minh Phong không thể không xuất trướng cứu người.

Kể từ đó kế hoạch cũng không thể sữa được nữa, từ se sẻ tại hậu sữa thành liên hợp xuất kích.

Giờ phút này Chư Bạch Vũ nghe Tô Trầm nói chuyện, híp mắt nói: “Liên thủ cùng người của các ngươi? Nói giỡn sao!”

Tô Trầm thản nhiên nói: “Ngươi sẽ đồng ý.”

“Dựa vào cái gì? Một tên Ba Nhĩ còn không dọa được chúng ta đâu!” Chư Tiên Dao cười lạnh.”

“Còn có Vưu Thiên Dưỡng, đừng quên hắn còn ở trong tay chúng ta.” Tô Trầm nói.

Nghe được tên này, mọi người cùng nhau im lặng.

Thạch Minh Phong nói: “Chư gia tuy có hiềm khích cùng Vĩnh Sinh Điện Phủ, nhưng nói thật ra không phải là ân oán không thể hóa giải gì cả, chung quy là phân tranh một chút lợi ích mà thôi. Sa tộc này là dị tộc, đối mặt dị tộc Nhân tộc ta phải liên hợp cùng nhau nhất trí đối ngoại.”