Chương 654 Nghị hòa (Hạ)
Ba Liệt Nguyên nhếch lên miệng rộng: “Ngươi con mẹ nó đừng có làm bộ dọa người, lão tử tình nguyện dể bí tàng rơi vào trong tay dị tộc cũng không tình nguyện nó rơi vào trong tay Vĩnh Sinh Điện Phủ.”
“Ba Liệt nguyên, ngươi không cần ra dạng này. Vĩnh Sinh Điện Phủ không có ân oán tư nhân với Vưu gia, vì đại thiếu nhà ngươi, ngươi tốt nhất nên khiêm tốt một chút.” Thạch Minh Phong liếc mắt ra vẻ hung ác nhìn Ba Liệt Nguyên.
Ba Liệt Nguyên lập tức im miệng không nói.
Tô Trầm cũng nói: “Bản nhân thề ở đây, chỉ cần hiện tại chúng ta liên thủ đối kháng Ba Nhĩ, sau khi sự thành chúng ta lập tức phóng thích Vưu Thiên Dưỡng.”
“Chúng ta ngay cả ngươi là ai cũng không biết, dựa vào cái gì tin tưởng lời thề của ngươi?” Triệu Cảnh Văn cười lạnh.
“Đúng vậy. Muốn cho người ta tin thì tốt xấu gì trước tiên lộ ra hình dáng đi?” Chư Bạch Vũ nói.
“Việc này à...” Tô Trầm do dự một lát, cười khổ nói: “Vì hợp tác với nhau vui vẻ, ta thấy hay vẫn là không lộ hình dáng để cho thoải mái a.”
Lời này có ý gì?
Mọi người đều ngẩn ngơ.
Chư Tiên Dao co rút con ngươi: “Nghe ý của hắn, sợ là có nợ máu với Chư gia của ta.”
Lúc này mọi người mới tỉnh ngộ, trách không được đối phương thủy chung không chịu lộ ra hình dáng.
Chỉ là Chư gia cùng người của Vĩnh Sinh Điện Phủ có đánh nhau không ít lần, không ít người đều có mạng đối phương trên tay, nhưng thật sự nghĩ không ra có tên nào tinh thông huyễn diện thuật mà từng giết người bên mình. Bọn họ đều xem Tô Trầm là người của Vĩnh Sinh Điện Phủ, bởi vì không ai muốn nghĩ tới hắn là Tô Trầm cả.
Chư Bạch Vũ hừ lạnh: “Trên tay lão phu cũng có mấy mạng người của Vĩnh Sinh Điện Phủ, các ngươi vẫn tìm ta cầu hòa à? Ngươi dấu diếm không lộ mặt, làm sao ta tin ngươi được?”
Tô Trầm lập tức nói: “Thứ nhất, không phải cầu hòa mà là nghị hòa. Thứ hai, ta dấu diếm hình dáng là hy vọng mọi người có thể hợp tác vui vẻ. Vĩnh Sinh Điện Phủ ta khí lượng rộng, có thể bất kể việc các ngươi giết qua người của chúng ta, nhưng không có nghĩa là quý tộc cũng có khí lượng lớn như vậy. Thứ ba, nếu các ngươi không tin lời thề của ta, vậy thỉnh Vũ Sư thề cũng được. Lấy nguyên lực làm thề, phát quyết tâm nguyện. Sau khi đánh xong, tất sẽ thả ra một Vưu Thien Dưỡng không có việc gì, trọn vẹn đầy đủ.”
Tô Trầm nói rõ ràng như vậy làm cho mọi người nhất thời không nói gì.
Đang tự hỏi, Chư Tiên Dao nói: “Vậy bí tàng của Tạp Bỉ Nga Tư thì sao? Xử lý thế nào?”
Nàng vốn tưởng rằng Tô Trầm sẽ chia phần cho mọi người, không ngờ Tô Trầm không chút do dự nói thẳng: “Thuộc về chúng ta.”
Cái gì?
Người Chư gia đồng thời giận dữ.
Tô Trầm nói: “Chư đại tiểu thư, ngươi muốn bí táng của Tạp Bỉ Nga Tư là vì khôi phục ký ức, đúng không?”
Chư Tiên Dao mặt đỏ lên: “Thì ra ngay lúc đầu ngươi đã giả dạng thành hắn rồi.”
Nguyên nhân Chư Tiên Dao muốn bí tàng của Tạp Bỉ Nga Tư là nói ra sau khi có người ám sát qua Tô Trầm, bây giờ nghe Tô Trầm nói ra thì tự nhiên ý là Tô Trầm biến thành Vưu Thiên Dưỡng không phải là chuyện ngày một ngày hay, nói cách khác, Vưu Thiên Dưỡng mà mình thích kia ngay từ đầu đã không phải là Vưu Thiên Dưỡng, chuyện này sao lại không khiến nàng ảo não, không hận cho được?
Tô Trầm nói: “Ta biết một cách có thể giúp ngươi tìm được về ký ức, cho nên nếu ngươi đồng ý giao lại bí tàng của Tạp Bỉ Nga Tư để lại cho chúng ta thì ta đây liền giúp ngươi tìm chân tướng trở về.”
Thạch Minh Phong nghe vậy cảm thấy cạn lời.
Tô Trầm a Tô Trầm, ngươi quả nhiên rất vô sỉ.
Hết thảy năm đó vốn là do Tô Trầm tạo thành, Tô Trầm tự nhiên có thể hóa giải.
Nghe cách dùng từ của hắn đây: Ta có thể giúp ngươi tìm chân tướng trở về.
Hắn nói là tìm chân tướng trở về chứ không phải là khôi phục ký ức.
Chân tướng chẳng phải trong miệng hắn hay sao, hắn nói như thế nào thì Chư Tiên Dao phải nghe thế nấy!
Dùng một cái chuyện xưa thay cho bít àng, mua bán này thật là có lãi.
Thạch Minh Phong đánh mắt dựng thẳng ngón tay cái với Tô Trầm.
Liền ngay cả Chư Tiên Dao cũng ngây người.
Nàng nhìn Tô Trầm: “Ngươi... giúp ta tìm chân tướng về?”
“Đúng vậy! Tuy ta không thể lộ mặt nhưng ít ra còn có Thạch Vũ Sư chứng minh cho ta. Nếu ta không làm được như đã nói thì từ nay về sau Thạch Vũ Sư liền tự tuyệt nguyên lực, bị thiên địa phỉ nhỏ, chết không tử tế được!”
“...”
Mọi người cùng nhau im lặng.
Mang vận mệnh người ta đi phát lời thề, có cần phóng khoáng như vậy không?
Thạch Minh Phong nhìn Tô Trầm: “Tiểu tử, ngươi đây là muốn đặt vận mệnh của ta vào trong lòng bàn tay ngươi à? Nếu ngươi không thật hiện lời hứa thì chỉ có ta xui xẻo thôi.”
Nguyên lực thệ, không phải chuyện nhỏ, vị tất là có hiệu, cũng chưa chắc đã không có hiệu.
Thiên địa huyền diệu, có rất nhiều thứ không nói rõ được.
Nếu lời thề này không được thực hiện mà bị người hữu tâm lợi dụng thì rất có khả năng Thạch Minh Phong sẽ ứng thệ hỏng bét.
Cho nên giờ phút này ánh mắt của Thạch Minh Phong nhìn Tô Trầm là vô cùng u oán.
Tô Trầm nhún nhún vai: “Ngươi có thể không phát thệ.”
“...”
Lão mẫu nhà ngươi.
Thạch Minh Phong hung hăng mắng một câu ở trong lòng.
Hắn đương nhiên có thể không phát nhưng như vậy ý nghĩa là hợp tác này khó mà tiến hành được.
Mà chỉ cần phát ra vậy chẳng khác nào buộc Chư gia buông tha toàn bộ tiền lợi, trái lại giúp bọn hắn đối phó Ba Nhĩ.
Toàn bộ kế hoạch là Thạch Minh Phong hô gào triển khai, hắn thật sự không có lý do gì để nó chôn vùi ở trong tay mình.
Cho nên giờ phút này chỉ có thể hung hăng trừng mắt liếc Tô Trầm một cái: “Nếu ngươi không thực hiện lời thề thì ta nhất định sẽ lột ra ngươi ra!”
Tô Trầm mỉm cười: “Ngươi nói câu này lớn thêm chút nữa được không, ta đoán là bọn họ cũng thích nghe lắm đó.”
“Lăn!” Thạch Minh Phong cho Tô Trầm một cước, Tô Trầm cười ha ha.
Tạp Lặc âm trầm nói: “Cho dù các ngươi liên thủ cũng không có khả năng là đối thủ của Đại lĩnh chủ!”
“Nhưng ít ra trước lúc đó ngươi cần phải chết.” Tô Trầm nói.
Xoát!
Giơ tay chém xuống, Tô Trầm chính là trực tiếp chém rớt đầu Tạp Lặc.
Đại chiến sắp tới, lưu người sống không còn ý nghĩa, có thể sẽ liên lụy nhân lực bên ta.
Tuy vậy, một đao chém ra này cũng làm cho mọi người kinh hãi với sự quyết đoán cùng tàn nhẫn của Tô Trầm.
Thời gian không nhiều lắm, lúc này Thạch Minh Phong thề.
Chỉ có Chư Tiên Dao vẫn như cũ nhìn chằm chằm Tô Trầm.
Không biết vì sao nàng tổng thể có cảm giác người này có vài phần quen thuộc.
Sau khi không giả mạo Vưu Thiên Dưỡng nữa, cách nói của Tô Trầm liền khôi phục theo thói quen của bản thân.
Oanh!
Bóp chặt lấy chiếc bát hoa xanh lắm mồm kia, trên khuôn mặt béo ú của Ba Nhĩ hiện đầy vẻ bực mình:
“Ta chịu hết nổi đống bọ chét giết mãi không chết kia rồi. Rốt cuộc thứ ta muốn ở đâu?”
“Bọn họ hẳn ở ngay phía trước.”
Ưng Nhãn Sa Khắc hồi đáp.
Ngay trước người hắn là một nhúm cát vàng nhỏ tung bay, huyễn hóa thành một mũi tên màu bác, chỉ về xa xa phía trước.
Nếu không phải nơi này thỉnh thoảng lại nhảy ra một ít thứ hiếm lạ cổ quái cản đường, có lẽ bọn họ đã đến nơi rồi.