← Quay lại trang sách

Chương 662 Người thứ tư

Điều này không lạ, tuy Sa tộc không bằng Nhân tộc, nhưng thân làm thủ hạ của lão đại Sa tộc, khẳng định phải trâu chó hơn xa loại tiểu quý tộc ở thành thị xa xôi như Thân Nguyên Hồng, chính bởi thế, tùy tiện móc ra cũng có ba năm kiện bảo vật.

Tài lực Tô Trầm không phát huy ra được lợi thế, bản thân lại chưa tới mức có thể đương cự chính diện cùng Dao Quang, thế nên mới rước lấy kết cục trọng thương.

Chỉ là hắn đành chịu một, thì Sa Khắc bi phẫn mười.

“Không ngờ lại đả thương ta đến mức này, đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!”

Hắn nghiêng cổ, đảo trong vũng máu, điên cuồng rống to:

“Ta sẽ không thua!”

“Tiên sư, thế còn không chết.”

Chu Húc che bụng mắng, tay giơ lên, vài đạo quang ảnh đánh lên người Sa Khắc.

Sa Khắc phảng phất như không có cảm giác, nỗ lực giơ tay lên, dưới sự thao túng của hắn, Kim Sa vồng lên như rắn, tiếp tục lao về phía Tô Trầm.

“Ngừng, ngươi đừng hòng vùng vẫy giãy chết?”

Tô Trầm giơ tay trái lên, mấy viên Lôi Hỏa châu bay ra.

Rầm rầm rầm oanh!

Mảng lớn hỏa diễm vọt thăng mà lên, nổ tung Kim Sa, một viên trong đó thậm chí tạc bay cả Sa Khắc lên không.

Nhưng gia hỏa này quả thật cường hãn, lại một chưởng vỗ vào hư không, bay tới Địa Hình Tích Dịch.

Ba!

Va chạm nhè nhẹ, con Địa Hình Tích Dịch liền như chợt tỉnh khỏi giấc mộng.

“Ha ha, đi giết bọn chúng!”

Sa Khắc kêu to.

Địa Hình Tích Dịch lập tức bò về phía ba người.

“Không!”

Chư Tiên Dao lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Chẳng qua ngay đúng lúc này, phương xa đột nhiên truyền đến tiếng cười khe khẽ.

Nghe được tiếng cười, Địa Hình Tích Dịch đột nhiên xông tới trước, lao vào trong vùng hắc ám trước mặt.

Thế là chỉ nghe trong hắc ám vang lên tiếng chiến đấu kịch liệt, có điều lại bị hắc ám bao phủ, lại thấy không rõ rốt cục đã xảy ra chuyện gì.

“Chuyện gì?”

Sa Khắc ngạc nhiên.

“Không có gì, chỉ là có bằng hữu tới thôi.”

Tô Trầm hồi đáp.

“Thế vì sao không hiện thân?”

Chu Húc và Chư Tiên Dao đồng thời hỏi.

“Sợ gặp người lạ.”

Tô Trầm hồi đáp.

Chu Húc cùng Chư Tiên Dao ngơ ngác nhìn nhau, hiển nhiên cả hai đều không nghĩ thông vì sao Tô Trầm lại thần bí như thế.

“Không!”

Đầu bên kia, Sa Khắc chợt phát ra tiếng kêu bi phẫn tuyệt vọng.

Hắn đã sắp thắng lợi, không ngờ đến phút này còn có người nhúng tay, sao hắn có thể cam tâm cho được?

Trong lòng vừa tức có giận, lại thêm thân phụ trọng thương, trực tiếp chết ngất đi.

Chư Tiên Dao tức giận nói:

“Ngươi còn không thả tay xuống? Không lẽ ngươi định cứ bụm lấy mặt như thế mãi?”

Tô Trầm thở dài một hơi, thả tay xuống.

Lộ ra nét mặt bình phàm.

“Ngươi...”

Chư Tiên Dao ngây người, mình chưa thấy qua khuôn mặt này bao giờ a. Sau đó lập tức tỉnh ngộ quát:

“Ngươi vẫn cứ che giấu?”

Không còn ưng nhãn của Sa Khắc, ngụy trang của Tô Trầm vẫn có tác dụng.

“Thay vì nổi nóng, không bằng thả lỏng nghỉ ngơi.”

Tô Trầm hồi đáp, giương tay ném ra mấy bình dược tề khôi phục, lần lượt rơi vào tay Chư Tiên Dao cùng Chu Húc.

“Bình màu đỏ để uống, bình màu xanh đổ lên vết thương.”

Tô Trầm nói.

Nói rồi cũng lấy ra một bình dược tề màu xanh đổ lên vết thương trên cánh tay.

Tay phải hắn bị một đao của Sa Khắc chém cho chỉ thừa một đoạn gân, trước ngực cũng bị chém một vệt dài, gần như mở toang ngực bụng. Khắc này bình dược tề xanh đổ dốc xuống, chỉ thấy miệng vết thương xuất hiện vô số mầm thịt, lấy tốc độ quan sát được bằng mắt thường nhanh chóng khôi phục, chỉ trong khoảnh khắc, tay cụt của Tô Trầm đã bắt đầu liền gân liền cốt.

“Đây là thuốc gì?”

Dù là Chư Tiên Dao cũng hiếm khi nhìn thấy dược tề có sức khôi phục kinh người như thế.

“Thuốc rất quý!”

Tô Trầm hồi đáp.

Dưới tác dụng của dược tề, thương thế hắn nhanh chóng chuyển tốt, đã có thể đứng dậy, chẳng qua những vết thương tận gân cốt kia không phải bỗng chốc là có thể lành lại, dù dùng thuốc cũng cần thời gian mới khôi phục được.

Nếu loại công pháp nào đó có sức khôi phục kinh người mà không để lại hậu quả bất lương nào như Thôn Thực Thiên Địa thì tốt biết mấy, Tô Trầm thở dài nghĩ.

Có lẽ nếu dư thời gian mình cũng nên nghiên cứu một chút về cái này.

Trong hắc ám tiếng chiến đấu còn đang tiếp tục, song đã dần dần thấp đi nhiều.

Kết quả sắp phân.

Không lâu sau, thanh âm triệt để đình chỉ.

Tiếng bước chân nhè nhẹ lần nữa vang lên, lại là tiếng bước chân đi về phương xa.

Lúc mấy người Tô Trầm Chu Húc đi tới vùng chiến đấu khi nãy, thì chỉ nhìn thấy thi thể Địa Hình Tích Dịch, còn người ra tay sớm đã yên ắng vô tung.

Tới không lời chào hỏi.

Đi không lời từ biệt.

Chu Húc và Chư Tiên Dao đều không khỏi ngốc trệ.

Vẫn là Tô Trầm lên tiếng trước:

“Nơi này sắp sụp đổ rồi, tranh thủ còn có chút thời gian, tận hết khả năng mang đi những bảo thạch kia.”

Nghe đến đó Chu Húc và Chư Tiên Dao mới như mộng mới tỉnh, cuống cuồng vào trong thông đạo móc bảo thạch, Tô Trầm thì đi về tiếp tục thu lấy vật còn thừa trong bí táng, thuận tiện dùng ít thuốc cho Sa Khắc.

Dao Quang cảnh rất hiếm thấy.

Đối với Tô Trầm mà nói, đây là một thí nghiệm sống cực tốt.

Hai người tiến vào trong thông đạo móc bảo thạch.

Chư Tiên Dao vừa móc vừa nói:

“Những bảo thạch này không thuộc về ta, sao ta phải móc giúp các ngươi?”

“Bởi vì là ngươi đưa tới tên khốn khiếp kia, lãng phí thời gian của chúng ta. Còn cả một tháng kiếp sống tù nhân của ta nữa, nữ nhân, nếu không phải nể mặt Tô... ta tuyệt sẽ không bỏ qua ngươi!”

Tay móc bảo thạch của Chư Tiên Dao thoáng ngưng lại:

“Vừa nãy ngươi nói là nể mặt ai?”

“Hả? Ta nói... là nể mặt bằng hữu.”

Chu Húc hồi đáp.

Chư Tiên Dao trầm mặt xuống:

“Không, vừa nãy ngươi không nói bằng hữu.”

Chu Húc đánh trống lảng:

“Con người ngươi đúng là mẫn cảm, chắc nghe nhầm thôi.”

Sắc mặt Chư Tiên Dao càng thêm phần âm trầm:

“Vừa nãy ngươi mới nói một chữ Tô… Gia hỏa này họ Tô, đúng không?”

Chu Húc có phần căng thẳng liếm dưới miệng môi:

“Ta không biết ngươi đang nói cái gì. Tô? Tô cái gì? Ngươi nghe lầm.”

“Ngươi nói dối!”

Thanh âm Chư Tiên Dao đột nhiên bén nhọn, trong mắt phún xạ quang diễm phẫn nộ.

Trong lòng Chu Húc thầm kêu hỏng bét.

Không ngờ lại quên mất nữ nhân đáng chết này có thể cảm nhận được hắn đang nói dối hay không.

Chư Tiên Dao từng bước từng bước ép sát Chu Húc:

“Vì sao ngươi phải nói dối? Vì sao phải phủ nhận? Hắn họ Tô thì đã sao? Vì cái gì không thể nói cho ta... Trời ạ!”

Nói đến câu cuối cùng, sắc mặt nàng triệt để biến.

Nàng nhìn Chu Húc:

“Hắn là Tô Trầm, đúng không?”

Chu Húc gian nan nuốt ngụm nước bọt:

“Ta không biết ngươi đang nói cái gì.”

“Ngươi đang nói dối!”

Chư Tiên Dao tiếp tục nói.

Đột nhiên quay đầu, Tô Trầm đã hiện ra từ trong phiến không gian hắc ám kia, tay còn cầm Sa Khắc.

Cuối cùng hắn đã thanh lý xong hết thảy.

Nhìn thấy Chư Tiên Dao và Chu Húc đứng cùng một nơi, Tô Trầm thoáng ngẩn ngơ, theo bản năng hỏi một câu:

“Các ngươi đang làm gì đấy?”

“Tô Trầm!”

Chư Tiên Dao chợt nói.

Tô Trầm ngưng trệ.

Khắc này, thời gian phảng phất như đứng im, toàn bộ ba người đều ngưng cố ở nơi này.

Im lìm không nhúc nhích.