Chương 661 Đấu Dao Quang (Hạ) (2)
Nếu nói Tô Trầm là núi cao tít tầng mây, bễ nghễ cúi nhìn bốn phía. Như vậy thì Sa Khắc chính là biển, dung nhập trăm dòng, thông tận Bát Hoang.
Dao Quang cảnh để uẩn thâm hậu, thực lực cường đại, không phải chỉ bằng mấy kiện nguyên khí mà một tên thiên tài có thể dễ dàng siêu việt.
Nham Thạch Cự Nhân huy động cánh tay, cát đất tung trào, cự thạch lởm chởm, chỉnh phiến không gian đều là hùng phong do hắn vũ động, sóng khí ngút trời.
Đến lúc song phương đều dốc hết toàn lực ứng phó, bên rơi xuống hạ phong lại là Tô Trầm.
Tô Trầm kinh ngạc nhận ra, Ưng Nhãn Sa Khắc không phải quỷ nghèo, hắn cũng có nguyên khí cường đại. Trừ kiện kim quang nguyên khí bảo mạng và Mậu Thổ Châu ra, Sa Khắc lại lấy ra một vật, là một nắm hạt cát màu vàng.
Những hạt cát vàng này chảy xuôi giữa không trung, hóa thành một đạo Sa Hà, dần dần tràn khắp chỉnh phiến không gian.
Theo đó Tô Trầm chợt cảm thấy, chỉnh phiến không gian phảng phất như bị đối phương khống chế, hóa thành trọng áp vô tận, khiến Tô Trầm phải gánh chịu áp lực cực đại, đến cất bước cũng khó khắn.
Chưa hết, giây sau Sa Khắc lại lấy ra một chiếc túi, quăng lên giữa trời, trong túi chạy ra một con yêu thú hạ phẩm Địa Hành Tích Dịch, nhào lên cắn về phía Tô Trầm. Dù cho không gian này không có thổ địa, Địa Hành Tích Dịch không phát huy được Địa Hình Thuật mà nó am hiểu nhất, thực lực bị hạn chế hơn phân nửa, nhưng giáp hậu lực trầm vẫn khiến cho Tô Trầm được một phen luống cuống tay chân.
Ngay sau đó Sa Khắc lại lấy ra một bức họa, trong bức họa vươn ra một cánh tay, bắt tới Tô Trầm Lần này Tô Trầm thấy được rõ ràng, đây chính là bức họa trước kia treo trên hàng lang, chỉ không biết vì sao mà được Sa Khắc thu phục, giờ đã có thể cầm ra sử dụng.
Liền một chuỗi bảo vật được tung ra, lập tức đánh cho Tô Trầm luống cuống tay chân.
Sa Khắc cười âm hiểm, miệng nói:
“Tiểu tử, cậy vào có mấy kiện nguyên khí xuất sắc liền dám cứng đối cứng với ta?”
Âm phong u ám, Sa Hà cuồng vũ, yêu thú hung hãn.
Nhìn cảnh này, Chư Tiên Dao không khỏi hoa dung thảm đạm:
“Ngươi còn có chiêu số gì không?”
Nghe nói thế, Tô Trầm bực mình trừng nàng một cái:
“Phiền toái ngươi chọc ra, cuối cùng lại bắt ta giải quyết cho ngươi?”
“Đó là bởi ngươi tính toán ta trước!”
“Thế cũng là vì ngươi cướp chỗ tốt chúng ta trước.”
“Bản cô nương thích, ngươi quản được à?”
Chư Tiên Dao trừng mắt nói.
“Ngừng! Nữ nhân quả nhiên đều thế này, giảng đạo lý không thông liền dứt khoát không giảng lý nữa.”
Hai người này ngươi một câu ta một câu, tình thế lại càng lúc càng trở nên nguy ngập.
Kim Sa quấn quanh, trùng trùng vây khốn hai người, trong mắt Sa Khắc đã hiện ra một mảnh sát ý nóng rực.
Chư Tiên Dao vội la lên:
“Này, giờ đừng tranh nữa không không? Thủ đoạn mê hoặc tâm thần vừa nãy của ngươi còn có thể dùng lại không? Dùng thêm lần nữa!”
“Không được, hắn có chuẩn bị, Liên Đài hộ thần, tự phạt tự tỉnh, khả năng ta không mê hoặc được hắn nữa đâu.”
Tô Trầm hồi đáp.
Cái tên Sa Khắc này quả nhiên lợi hại, chỉ đối đầu với Hải Thị Thận Lâu một lần liền phát giác ra yếu hại của thủ đoạn này, một mặt dùng Liên Đài hộ chặt bản thân, mặt khác không ngừng phóng thích từng dòng nguyên lực nhỏ nhằm kích thích chính mình, chỉ cần hơi bị ảnh hưởng liền lập tức thanh tỉnh. Như thế, Hải Thị Thận Lâu của Tô Trầm liền triệt để vô dụng với hắn.
“Thế là hết cách rồi?”
Chư Tiên Dao thất vọng nói.
“Cũng chưa hẳn!”
Tô Trầm đột nhiên không nhìn thủ đoạn Sa Khắc công tới, Trảm Nhạc Đao chẻ xuống bức họa kia, lưỡi đao bọc lấy hỏa diễm đen ngòm rơi trên tay nữ nhân trong bức họa, bổ ra như cắt mỡ bò, hắc hỏa khủng bố đánh trúng bức tranh, từ trong trang lập tức vang lên một mảnh rít gào thê lương.
Có điều đại giá khi chuyển trọng tâm công kích sang bức tranh chính là sa đao của Sa Khắc cũng đột phá phòng ngự chém trúng Tô Trầm, quang huy đen ngòm kích đãng ra một phiến quang hồ nóng rực trên thân Tô Trầm, mặc dù có Diêu Tảo Sa Y bảo hộ, Tô Trầm vẫn kêu khẽ bay lên, Huyền Trọng Giáp răng rắc trán phóng ra mảng lớn vết nứt.
“Chết!”
Sa Khắc đã bạo hống ra tay, hắn muốn tiếp tục bổ thêm một đao, triệt để lấy mạng Tô Trầm.
Ngay lúc này, Tô Trầm đột nhiên kêu to:
“Động thủ!”
Sa Khắc trong lòng cả kinh, tiếp sau lại không thèm để ý.
Định lừa ta?
Sau não chợt nổi tiếng gió.
Không hay!
Sa Khắc biết không ổn, chỉ thấy sau lưng đau xót, phần lưng nham thạch ầm vang nổ tung. Vung tay đánh trả, có tiếng người kêu khẽ bay lên.
“Là ngươi!”
Giờ Sa Khắc mới nhìn rõ, kẻ đánh lén mình không ngờ lại là Chu Húc.
Ai cũng không ngờ hắn sẽ xuất hiện ở chỗ này.
“Sao lại là hắn?”
Chư Tiên Dao kinh ngạc.
“Ai cũng phải lưu cho mình chút hậu thủ chứ.”
Tô Trầm hồi đáp.
“Gào!”
Sa Khắc chỉ huy Địa Hình Tích Dịch khốn chặt Tô Trầm, sau đó liền gầm gào nhào tới Chu Húc.
Hắn muốn giết Chu Húc trước.
Nhưng ngay nháy mắt khi hắn vừa xoay người, thân ảnh Tô Trầm chợt tan biến, trực tiếp hiện ra sau lưng Sa Khắc, Trảm Nhạc Đao đâm ra từ trong lỗ hổng trước người Chu Húc.
Hắc Viêm bạo trướng.
“Ngao!”
Sa Khắc thu tay phải về, Mậu Thổ Sa Đao trảm lên tay phải Tô Trầm, dỡ đi nửa đoạn cánh tay của hắn.
Chu Húc trở tay đâm kiếm, đâm vào yết hầu Sa Khắc, Sa Khắc khẽ rung tay trái, toàn bộ bàn tay trái móc vào bụng dưới Chu Húc.
Chư Tiên Dao phóng ra một chỉ, cuối cùng nàng đã dùng ra Thiên Hồ chỉ, một chỉ điểm lên mắt phải Sa Khắc.
Phốc.
Nhãn châu Sa Khắc nổ tung.
Nhưng đồng thời một mảnh cát vàng cuốn tới, Chư Tiên Dao bị oanh bay lên.
Chỉ là khắc sau đó, tay trái Tô Trầm đã thừa thế oanh vào cơ thể Sa Khắc.
Phá Giáp Chùy.
Nhiên Bạo Quyền.
Thế là thân mình bằng nham thạch của Sa Khắc lần nữa nổ ra một động sâu.
Địa Hình Tích Dịch gầm gào xông lên, Tô Trầm quay người hơi trừng, Hải Thị Thận Lâu phát động, Địa Hình Tích Dịch lập tức bị định trụ.
Sa Khắc lại quay chân đá một cước, đạp lên đầu gối hắn, trực tiếp đạp Tô Trầm quỳ rạp xuống đất.
Chư Tiên Dao lần nữa bay tới, hai chân khoái tốc đá ra, đạp lên cổ Sa Khắc.
Cổ hắn vốn đã đứt sẵn, thật không dễ dàng mới khôi phục được một ít, lúc này lại bị gánh chịu trọng kích, lần nữa nứt gãy, đầu triệt để rũ cụp xuống.
Nhưng hắn vẫn chưa chết, há mồm thở mạnh một hơi.
Khí tiễn “phốc” một tiếng đánh lên người Chư Tiên Dao, kích nàng bay ra ngoài. Đồng thời khẽ vung tay trái, Chu Húc cũng bị hắn hung hăng nện lên mặt đất.
Sa Khắc rút về cánh tay đẫm máu:
“Ta muốn nhìn xem ngươi là ai!”
Nói rồi vung tay tái oanh về phía Tô Trầm.
Oanh!
Mặt nạ trên mặt Tô Trầm nứt vỡ, sống mũi bị Sa Khắc oanh đứt, cả người bay ngược ra sau.
Nhưng ngay thời khắc hắn bay ra, Trảm Nhạc Đao trán phóng quang mang, từ trong người Sa Khắc thấu thể mà ra, chẻ đôi Sa Khắc thành hai nửa.
Phanh!
Tô Trầm trùng trùng té trên mặt đất, miệng thổ máu tươi, đồng thời nhấc tay che mặt mình lại.
Dù đến cái lúc này, hắn vẫn không hi vọng Chư Tiên Dao nhìn thấy mặt mình.
Thực lực Sa Khắc rõ ràng mạnh hơn Thân Nguyên Hồng khi trước rất nhiều, không chỉ thực lực cường hãn, quan trọng hơn là bảo vật cũng nhiều.