Chương 664 Về lại hiện thực
Tô Trầm nhìn theo lưng ảnh nàng, nhất thời không thốt được tiếng nào.
Sau người là từng đạo khe nứt đột nhiên hiển hiện.
Đó là toàn bộ Hư Thực Huyễn Cảnh đang dần đổ sụp.
Trong thông đạo, Chu Húc một bên đào móc một bên không cam tâm lui dần ra ngoài...
Oanh!
Trong tiếng nổ vang, Hư Thực Huyễn Cảnh triệt để đổ sụp.
Trước là xoay tròn điên cuồng như một cái vòng nước xoáy, sau đó không ngừng sập xuống súc lại, thẳng đến khi súc thành một điểm nhỏ màu đen rồi tan biến không thấy đâu nữa.
Nếu không phải đúng vào thời khắc sau cùng Tô Trầm kéo Hạ Húc một cái, giờ này chắc hắn cũng đã rơi vào trong Hư Thực Huyễn Cảnh.
“Đáng chết! Còn có rất nhiều bảo thạch chưa móc kịp, quá đáng tiếc! Quá đáng tiếc!”
Hạ Húc dậm chân kêu.
Hắn quay đầu u oán nhìn Tô Trầm:
“Sao ngươi không móc giúp ta một tay?”
“Ta thì thế nào cũng được, dù sao đã thương lượng là những thứ này đều của các ngươi, ta đâu có cần.”
Tô Trầm hồi đáp.
“Biết ngay là thế mà.”
Hạ Húc lầu bầu.
“Được rồi, bất kể nói thế nào, lần này các ngươi chí ít cũng không uổng công, mà ngươi cũng sống sót thành công, không phải sao?”
Tô Trầm vỗ vai Hạ Húc cười nói.
“Vậy ư!”
Hạ Húc nhìn quanh bốn phía:
“Chư Tiên Dao đâu? Sao không thấy nàng?”
“Bị bằng hữu của ta mang đi, đừng lo lắng, nàng không có việc gì.”
“Mẹ nó, ta đâu có lo lắng cho nàng.”
Hạ Húc văng tục một tiếng:
“Đi, chúng ta đi giúp Thạch lão đại.”
“Không cần thiết.”
Tô Trầm hồi đáp:
“Hư Thực Huyễn Cảnh đã phá toái, tiếp theo trọn cả không gian phản chiếu đều tan biến, sẵn sàng chuẩn bị về lại hiện thực là vừa.”
Tùy theo tiếng Tô Trầm nói chuyện, chợt thấy toàn bộ thành bảo huyễn ảnh bắt đầu đung đưa, đám tử vật chi linh dồn dập kêu gào:
“Không, thế giới của chúng ta sắp tan tành rồi ư?”
“Chúng ta sắp chết rồi.”
“Ài, ta còn chưa nghĩ đến chuyện rời khỏi cái thế giới này!”
“Đám khốn khiếp đáng chết kia, chúng phá hoại hạch tâm thế giới, tận thế của chúng ta đến rồi.”
Tiếng ồn ào huyên náo nháo thành một mảnh.
Mà tùy theo tiếng ồn ào đó, huyễn ảnh thành bảo bắt đầu không ngừng lay động, mảng lớn kiến trúc bắt đầu bị bóc ra, vách tường hóa thành vụn phấn.
Chỉ là lần này cảnh vật không khôi phục lại được nữa.
“Ngươi đang làm gì đấy?”
Hạ Húc phát hiện trong tay Tô Trầm cầm lấy nguyên cấm bàn, đang chiếu xạ tứ phía.
Tô Trầm hồi đáp:
“Ghi chép, một không gian phản chiếu phá toái là trải nghiệm rất hiếm thấy, mang về có thể cảm thụ pháp tắc không gian hoạt động, có lẽ sẽ đề thăng không ít thủ đoạn không gian.”
Hạ Húc lườm hắn:
“Ta phục ngươi.”
“Thành thật mà nói, ta thực sự cũng rất bội phục chính mình.”
Tô Trầm mỉm cười nói.
Rầm rầm rầm oanh!
Thành bảo ầm vang phá toái, Tô Trầm và Hạ Húc theo đó dần quay về với chân thực.
Bọn họ phát hiện mình đang đứng trên một hành lang của Tây Lai Nạp cổ bảo, vị trí tương đồng như trong không gian phản chiếu. Chỉ là khắc này, Tây Lai Nạp cổ bảo đang không ngừng biến hóa giữa hư ảo cùng chân thực, phảng phất sản sinh trùng điệp. Đồng thời với khi phản chiếu phá toái, tính chân thực của Tây Lai Nạp cổ bảo cũng theo đó mà được tăng cường, cuối cùng hoàn toàn biến thành chân thực.
Đúng vậy, đứng ở trên hành lang, Tô Trầm cảm thấy mọi thứ như đang rơi rụng, phảng phất tận thế hàng lâm, rơi xuống Địa Ngục, cuối cùng phát hiện mình đã đi tới một thế giới hoàn toàn bất đồng...
“Cảm giác thật quỷ dị.”
Tô Trầm ngẩng đầu nhìn trời. Cổ bảo ngưng thực, hư ảo tan biến, bầu trời cũng theo đó hóa thành hư vô.
Hết thảy trở lại như thường.
Nơi không xa truyền đến tiếng đả đấu.
Đó là chiếu đấu giữa đám người Thạch Minh Phong và Ba Nhĩ.
Tô Trầm cười cười:
“Không cần lãng phí thời gian ở chỗ này nữa.”
Hắn vừa nói vừa đi tới bên kia, vượt qua hai lối hàng lang, đi tới trước một bức vách tường, sờ soạng lên đó vài cái, liền thấy vách tường trước mặt biến thành một mặt gương, trong gương chiếu ra ảnh tượng đám người Thạch Minh Phong Ba Nhĩ đang giao thủ.
Ba Nhĩ thân làm đại lĩnh chủ Liên Đài ngũ phẩm quả thực rất cường hãn, nhưng huyết mạch Yêu Hoàng của Chư Bạch Vũ cũng không phải giả, song phương đánh ngang tay, nhìn qua không ai làm gì được ai. Bởi vì không gian phản chiếu phá toái, bọn họ cũng từ không gian phản chiếu trở về hiện thực, khắc này chính đang đánh nhau hăng say trong đại sảnh. Chỉ là phá hoại ở đây là phá hoại chân thực, thế nên vừa giao thủ liền đánh cho chung quanh đá vụn bay loạn, cổ bảo rung rung, có vẻ chẳng bao lâu nữa liền dỡ tán toàn bộ cổ bảo.
“Ta đi hỗ trợ.”
Nhìn thấy cảnh này, Hạ Húc nói.
“Không cần thiết, ngươi cứ ở đây nhìn là được rồi.”
Tô Trầm hồi đáp.
Vừa nói hắn vừa lấy ra một khối thủy tinh sáu mặt, vạch động vài cái trên đó, chỉ thấy trong đại sảnh đột nhiên nổi lên một mảnh kim quang, vững vàng hộ chặt bức tường, tiếp đó từng phiến lôi quang phóng ra từ trong cổ bảo, hung hăng đánh xuống, dồn dập trút tới đám Sa tộc Ba Nhĩ.
Lôi điện hung dũng mà bạo liệt, mỗi đạo đều mang theo năng lượng hủy diệt cực đại, một tên Sa tộc không cẩn thận bị kích trúng, đương trường cháy thành than.
Uy lực khủng bố khiến đám đông nhìn mà kinh hãi.
“Sao ngươi làm được thế?”
Hạ Húc hỏi.
“Còn nhớ lúc mới đầu chúng ta bố trận ở đây để tìm kiếm bí tàng Tạp Tỉ Nga Tư chứ?”
“Đương nhiên, chẳng qua lúc đó không phải chỉ bố xuống nguyên cấm tìm kiếm thôi sao?”
“Khi đó ta đã nghĩ, thân phận ta chưa hẳn có thể một mực bảo mật mãi được. Nhỡ ta không cẩn thận bị bọn họ phát hiện ra trước thì sao? Đến lúc đó tìm lão Thạch giúp đỡ chưa hẳn đã giúp được, chính ta sa vào khốn cảnh chẳng phải sẽ thảm? Thế nên ta bèn để lão Thạch thuận tiện hỏi giúp thêm mấy nguyên cấm công kích, rồi len lén bố xuống.”
“À...”
Hạ Húc ngân dài giọng, nói:
“Tiểu tử ngươi quỷ quyệt thật.”
Thật ra đương thời Tô Trầm làm vậy là bởi còn một nguyên nhân trọng yếu khác, đó chính là hắn muốn học tập thêm một ít nguyên cấm.
Những ngày ở trong cổ bảo không cách nào làm nghiên cứu, Tô Trầm vốn tiếc thời gian như mạng liền nghĩ học điểm một số thứ khác cũng tốt. Vừa khéo lại có tâm cố kỵ đối với sự tồn tại của đám người Chư Bạch Vũ, thế nên mới len lén bố trí hết thảy.
Không ngờ cuối cùng lại không dùng lên người Chư gia, mà dùng lên người Ba Nhĩ.
Khắc này, sấm vang chớp giật trong Tây Lai Nạp cổ bảo, cuồng lôi nổ vang, đánh cho Ba Nhĩ sứt đầu mẻ trán.
Cuối cùng hắn đã ý thức được sự tình không ổn, vội cuồng hống nói:
“Rời khỏi đây!”
Lại muốn bỏ chạy.
“Đi ngăn chặn hắn, không thể để cho hắn chạy!”
Hạ Húc hưng phấn nói.
Tay Tô Trầm lại đáp trên vai hắn:
“Quên đi, lấy thực lực ngươi ta khoan nói chưa hẳn có thể ngăn cản được, ngược lại có khả năng dẫn hỏa thiêu thân. Hơn nữa chạy thoát chưa hẳn đã không hay.”
“Hả?”
Hạ Húc sửng sốt:
“Sao lại nói thế?”
“Ngươi có nghĩ qua giết Ba Nhĩ rồi sẽ thế nào không?”
Tô Trầm hỏi lại.
“Giết Ba Nhĩ rồi...”
Hạ Húc ngây người, nhất thời đúng là không nghĩ được nhiều như vậy.