Chương 665 Chân tướng
Tô Trầm thở dài nói:
“Chư gia đó...”
Lúc này Hạ Húc mới hoảng nhiên đại ngộ:
“Chư gia, đúng rồi, bọn họ nhất định sẽ trở mặt với chúng ta.”
Chư gia liên thủ cùng Vĩnh Sinh điện đường là bởi kiến lập trên sự tồn tại của Ba Nhĩ, không còn Ba Nhĩ, Chư gia và Vĩnh Sinh điện đường nhất định sẽ lập tức trở mặt.
Đây là điều Tô Trầm không muốn nhìn thấy.
Kể ra, chuyện giữa Chư gia và Vĩnh Sinh điện đường còn là do ta khiêu lên, cũng nên để ta lần nữa lắng lại.”
Tô Trầm thổn thức nói.
“Ngươi không sợ, đợi hết thảy ở đây kết thúc, Chư gia sẽ tới tìm ngươi gây chuyện?”
Hạ Húc hỏi.
Trong mắt Tô Trầm chớp qua một mạt kỳ quái:
“Vô luận có hay không có Vĩnh Sinh điện đường, bọn họ sợ rằng đều sẽ không quên ta.”
Trong một căn phòng nhỏ phía tây Cổ Bảo trấn, Chư Tiên Dao mơ màng tỉnh lại.
Mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là một khuôn mặt thanh lệ tố nhã, tương tự khuôn mặt đã từng nhiều lần xuất hiện trong ký ức nàng.
“Nguyệt Lung Sa!”
Nàng lập tức ngồi bật dậy.
“Ngươi mới vừa tỉnh, đừng dậy quá gấp.”
Nguyệt Lung Sa mỉm cười bưng bát thuốc đến trước mặt Chư Tiên Dao.
Chư Tiên Dao không tiếp lấy mà đảo mắt nhìn chung quanh, sau đó cảnh giác nhìn Nguyệt Lung Sa:
“Giờ ta đang ở đâu?”
"Đương nhiên là ở Cổ Bảo trấn, không thế thì còn chỗ nào.”
Nguyệt Lung Sa trả lời.
“Tại sao ngươi lại ở chỗ này?”
“Truy tung một mục tiêu của Vĩnh Sinh Điện Đường rồi đi đến đây. À đúng rồi, hiện tại ta là Long Tang Thiên Cơ Vệ. Trên lý thuyết mà nói, bản thân ngươi là quý tộc dị quốc, tiềm nhập nước ta, tức là cũng ở trong phạm vi giám sát của ta.”
Nguyệt Lung Sa cười nói.
Chư Tiên Dao hừ một tiếng không nói nữa.
Thế giới hiện nay, Thú tộc độc đại, ngũ tộc xưng hùng, chính vì nguyên nhân này, Nhân tộc tuy phân làm bảy nước, nhưng bởi vì phải cộng kháng dị tộc, đây đó ở chung cũng tính là hòa hợp, bằng không Chư Tiên Dao đã không thể tùy ý ra vào như thế.
Chư Tiên Dao nói:
“Tô Trầm đâu?”
“Hắn giao ngươi cho ta, để ta nói chân tướng năm đó cho ngươi, sau đó tự đi làm chuyện riêng của mình.”
“Ngươi?”
Chư Tiên Dao cười:
“Dựa vào cái gì mà ta phải tin tưởng ngươi? Năm đó chính ngươi cùng Tô Trầm đồng thời lừa dối ta! Điều ta muốn chính là khôi phục ký ức, chứ không phải lần nữa nghe được một cố sự khác!”
Nói đến đây, ngữ khí Chư Tiên Dao đã có phần điên cuồng.
Nguyệt Lung Sa trả lời:
“Ta bảo đảm, lần này hoàn toàn là thật.”
Chư Tiên Dao hừ lạnh:
“Ta dựa vào cái gì để tin tưởng ngươi?”
“Bởi vì đó là một cái cố sự rất tệ, tệ đến nỗi... Ngươi thậm chí hi vọng nó là giả.”
"..."
...
...
“Chuyện đã xảy ra, đại khái nó là như vậy.”
Trải qua khoảng trần thuật không tính quá lâu, Nguyệt Lung Sa rốt cục nói xong hết thảy:
“Chân tướng sự tình là như vậy. Ngươi tin cũng được, không tin cũng chẳng sao, đằng nào những gì có thể nói ta đều đã nói rồi. Còn sau này ngươi làm thế nào, cái đó tùy ngươi, ngươi dù có xếp ta vào danh sách báo thù, ta cũng không để ý.”
Chư Tiên Dao trầm mặc không nói.
Đối với nàng, đây có lẽ đúng là một cố sự hỏng bét đến không thể hỏng bét hơn được nữa.
Tất cả đều như nàng dự đoán, nàng trúng cạm bẫy của Tô Trầm, không chỉ khiến Thập Nhất Thúc chết đi, khiến Chư gia cùng lục đại gia, Vĩnh Sinh Điện Đường trở mặt, còn giao bí mật về nguyên kỹ Chư gia cho Tô Trầm, khiến Tô Trầm rõ như lòng bàn tay về các loại thủ đoạn của Chư gia.
Quả thực tệ hại đến không thể tệ hại hơn được nữa.
Nhưng không biết tại sao, Chư Tiên Dao luôn cảm thấy trong cố sự này còn thiếu chút gì đó.
Đó là một loại cảm giác nói không rõ tả không ra, lại vẫn cứ cân cấn trong lòng.
Chư Tiên Dao tin tưởng lần này Nguyệt Lung Sa không nói dối, mà thực sự đã kể hết chân tướng mọi việc cho nàng, nhưng nàng một mực cảm thấy thiếu đi một thứ gì đó rất trọng yếu.
Một thứ, có lẽ ngay chính Nguyệt Lung Sa cũng không biết.
Điều này khiến nàng không khỏi trầm tư.
“Làm sao? Ngươi còn có vấn đề gì?”
Nguyệt Lung Sa thấy nàng trầm tư bèn hỏi.
Suy nghĩ một lát, Chư Tiên Dao đáp lời:
“Ta muốn gặp Tô Trầm.”
“Còn cần thiết ư? Giờ ngươi không khả năng là đối thủ của hắn.”
Nguyệt Lung Sa ngạc nhiên nói.
“Không phải ta muốn đánh nhau với hắn, chỉ là muốn hỏi hắn chút chuyện.”
“Ta đã kể hết tất cả với ngươi rồi.”
“Vậy ngươi biết ta thích ăn cái gì ư? Biết ta ngày thường tắm mấy lần ư? Ngươi biết thói quen nói chuyện của ta với người khác ư? Biết lúc đó giữa ta và Tô Trầm đã nói cụ thể những gì ư? Những nội dung vụn vặt, không trọng yếu, xem ra không đáng chú ý kia, hết thảy những thứ đó hắn đều nói cho ngươi biết ư?”
Chư Tiên Dao hỏi.
Nguyệt Lung Sa ngạc nhiên.
Nàng đương nhiên không thể biết những thứ này.
Thứ duy nhất nàng biết chỉ là những âm mưu, những quỷ kế, những kế hoạch của Tô Trầm chứ không phải những chi tiết nhỏ không đáng chú ý kia.
Chư Tiên Dao nói:
“Ta muốn biết.”
“Tại sao ngươi muốn biết cả những thứ ấy?”
Nguyệt Lung Sa nhịn không được hỏi.
“Đó là chuyện của ta.”
“... Được rồi.”
Nguyệt Lung Sa liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hướng cổ bảo nơi xa, sương mù đang thăng lên, quang mang lôi điện phá tường mà ra.
“Bọn họ trở lại hiện thực rồi.”
Nguyệt Lung Sa nói:
“Giờ đi tìm bọn họ là thích hợp nhất.”
Nàng không nói gì liên quan đến vấn đề thắng bại.
Bất luận là Nguyệt Lung Sa hay Chư Tiên Dao, cả hai đều chưa từng lo lắng đến vấn đề kẻ thắng cuối cùng sau trận chiến đấu này.
Quả nhiên, trên đường đi tới Tây Lai Nạp cổ bảo, bọn họ nhìn thấy Ba Nhĩ mang theo người của hắn chật vật chạy ra cổ bảo.
“Hắn vẫn sống sót.”
Chư Tiên Dao thoáng kinh ngạc.
“Hẳn là Tô Trầm không muốn hắn chết. Ba Nhĩ rốt cục là đại lãnh chúa của Sa tộc, hắn chết rồi, phiền phức gây ra sẽ không nhỏ.”
“Nhưng nếu thế, đường quay về của chúng ta tất sẽ gặp phải công kích từ Sa tộc.”
“Như vậy chẳng phải càng tốt? Như vậy Chư gia và Vĩnh Sinh Điện Đường sẽ không cần vội vã trở mặt.”
Nguyệt Lung Sa trả lời.
Chư Tiên Dao trầm mặc, hồi lâu nàng mới nói:
“Ngươi nói xem, có phải đến cả chuyện này hắn cũng nghĩ tới?”
Nguyệt Lung Sa cười:
“Ngươi hi vọng như vậy? Hay là không hy vọng như vậy?”
Chư Tiên Dao không đáp.
Đi tới Tây Lai Lạp cổ bảo, Triệu Cảnh Văn bước đến trước mặt:
“Đại tiểu thư, ngươi không có chuyện gì là tốt rồi.”
“Tô Trầm đâu?”
“Ở bên trong, đang thương lượng với mọi người về chuyện rời đi.”
Triệu Cảnh Văn thở dài trả lời.
Lúc này hắn cũng đã biết giả Vưu Thiên Dưỡng chính là Tô Trầm, đối với điều này chỉ có thể cảm khái mà không nói được gì.
Chư Tiên Dao bước nhanh tiến vào trong.
Triệu Cảnh Văn nói:
“Vưu công tử được trả về rồi, ngài có cần đến thăm hắn một chút không?”
Chư Tiên Dao dừng bước, suy nghĩ một lát rồi đáp:
“Bảo hắn nghỉ ngơi đi... Ta và hắn trước giờ chỉ là bằng hữu, hiểu chưa?”
“Vâng!”
Triệu Cảnh Văn cúi đầu.
Nếu Vưu Thiên Dưỡng đã từng khiến mình động tâm kia không phải là Vưu Thiên Dưỡng chân chính, hết thảy cảm giác của Chư Tiên Dao đối với hắn tự nhiên cũng thành khói mây tiêu tán.