← Quay lại trang sách

Chương 675 Mê tình (1)

“Ta không cần xóa đi ký ức gì nữa. Mặc kệ ngươi làm thế nào, ta đều sẽ kiên định làm điều mình muốn làm.”

Nói rồi Chư Tiên Dao trả lại bình dược tề:

“Bổn đại tiểu thư không cần ngươi che giấu giấu. Vỡ lở thì vỡ lở đi, biết thì đã sao? Người đàn ông đầu tiên của Chư Tiên Dao ta là Tô Trầm ngươi, dù ngươi không lấy ta, ta cũng sẽ không phủ nhận. Ta càng sẽ không ép buộc ngươi, hết thảy đều là ta tự nguyện. Dù cho thiên hạ cười ta mắng ta nhục ta khinh ta, vậy cũng là lựa chọn của chính ta, không oán không hối. Ngươi không cần vì thế mà tự trách, ngươi không thích, vậy cũng không cần để ý làm gì. Nếu ta đã thích ngươi, bởi vậy mà cô đơn suốt đời cũng là ta cam tâm tình nguyện.”

Nói xong liền cứ vậy đi ra ngoài.

Nàng đi rồi.

Trong lòng Tô Trầm lại cuộn lên một trận sóng cả.

Ngươi đừng có nghĩa chính ngôn từ làm như ta là một tên lãng tử vô tình như thế có được không?

Nói cái gì ngươi mà không thích thì không cần để ý, ta cam nguyện vì ngươi cô đơn suốt đời, nói cái gì mà cười ta mắng ta nhục ta khinh ta, ta cũng không oán không hối —— ngươi làm thế chẳng phải là nhuyễn đao bức chết người ư?

Nhưng không thể phủ nhận, khoảnh khắc khi Chư Tiên Dao thả xuống bình thuốc đi ra khỏi phòng, ai nấy đều ý thức được chuyện gì đã xảy ra.

Giờ ánh mắt người ta đều sáng như tuyết, tại sao Dạ Mị dám ngủ ở trong phòng hắn mà không sợ người đàm tiếu, là bởi vì có chút đặc chất, một chút liền có thể nhìn ra.

Từ thời khắc Chư Tiên Dao không chút ngụy trang bước ra khỏi phòng, chẳng khác nàng đang chiêu cáo thế nhân chuyện gì đã xảy ra.

Từ điểm này mà nói, nàng quả thực không phải đang diễn trò.

Vì hắn, nàng cam nguyện trả giá tất cả.

Nhưng cũng chính vì nguyên nhân này lại khiến Tô Trầm không nói được gì.

Một nữ hài… có cần phải điên cuồng như vậy không?

Song, bất luận hắn thích hay không thích, sự tình đều đã diễn ra.

Tô Trầm đành phải đối mặt.

Suy nghĩ rất lâu, cuối cùng Tô Trầm đưa ra quyết định.

Hắn đi ra khỏi phòng, nhìn thấy Chư Tiên Dao đang ngồi trên một khối đá lớn, cách đó không xa là vài người đang nhìn nàng, thỉnh thoảng lại có từng tia từng tia tiếng nói chuyện truyền đến. Dù cho nghe không rõ là gì, nhưng vẫn có thể tưởng tượng chủ đề bọn họ đang thảo luận.

Tô Trầm đi tới bên người Chư Tiên Dao:

“Việc này, ta đã nghĩ rõ ràng rồi. Nếu đã xảy ra, vậy phải gánh đến cùng. Phía Khinh La, ta sẽ đi giải thích, ta tin tưởng, nàng sẽ chấp nhận.

Chư Tiên Dao lại không vì vậy mà vui mừng.

Nàng cười lạnh nhìn Tô Trầm:

“Có phải ngươi cảm thấy, làm vậy là đủ với ta? Hay nói cách khác, thân là một nữ nhân, mất đi trinh tiết liền chẳng là cái thá gì? Vì vậy ngươi thương xót ta, thu lấy ta, chỉ có điều ngươi còn phải đi về xin tha mạng với đại phu nhân của ngươi?”

Tô Trầm thất thần.

Chư Tiên Dao nói tiếp:

“Tô Trầm ngươi phải hiểu một điều, Chư Tiên Dao ta dù không phải xử nữ cũng không phải không ai muốn. Có tin ngay bây giờ ta có thể kéo tới đây một đống nam nhân, khóc lóc gào hô muốn lấy ta?”

“Ngươi biết ta không phải ý đó.”

Chư Tiên Dao hừ nói:

“Ta biết ngươi có ý đó, nhưng ta không cần ngươi thương hại. Còn nữa, ngươi đừng tưởng chỉ cần Cố Khinh La gật đầu là được, ngươi thật sự cho rằng nữ tử quý tộc là người ngươi muốn lấy là lấy? Ta là người thừa kế huyết mạch Yêu Hoàng, Chư Tiên Dao ta từ khi sinh ra là sẽ không xuất giá, chỉ có thể cưới người, hiểu không? Dù có hôn phối, cũng là Tô Trầm ngươi ở rể Chư gia! Còn về Cố Khinh La, vậy cũng phải được ta đồng ý, nàng mới có thể vào cửa! Đương nhiên, nếu nàng thức tỉnh được huyết mạch Nguyên thú, vậy thì có thể ngược lại. Nhưng trước lúc đó, một tên lãnh chúa huyết mạch như nàng chỉ có thể nghe lệnh từ ta! Thế nên ngươi tưởng rằng ngươi có thể quyết định mọi chuyện? Không, ngươi chẳng thể quyết định được gì!”

Tô Trầm cau mày:

“Ta là muốn chịu trách nhiệm với ngươi.”

“Ta không cần!”

Chư Tiên Dao nghiêm túc đáp:

“Ta hiểu rồi. Ngươi tưởng rằng những lời ta nói với ngươi lúc nãy là lấy lui làm tiến? Ngươi tưởng rằng ta nói những lời đó là đang cố ý trói buộc ngươi? Tô Trầm, ngươi sai rồi, Chư Tiên Dao ta không nhiều mưu mô vậy đâu. Có lẽ trước đây có, nhưng giờ thì không. Bởi vì từ chuyện Tiềm Long viện năm đó, ta đã hiểu, trời không giúp người, người phải tự giúp mình!”

Nàng hung hăng nhìn Tô Trầm:

“Ta quả thực yêu ngươi, nhưng ta không cần ngươi thương hại. Nếu ngươi không yêu, liền không cần miễn cưỡng. Từ nay về sau, ngươi ta ai có mệnh người ấy, tương lai của ta, không cần ngươi chịu trách nhiệm!”

Đoàn xe sau khi nghỉ ngơi xong lại tiếp tục lên đường, chỉ là bầu không khí đã trở nên có phần dị dạng.

Người tinh tường đều nhìn ra được biến hóa của Chư Tiên Dao, ai cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Người khác nhau ý nghĩ cũng khác nhau.

Chư Bạch Vũ ưu tâm lo lắng nhìn Chư Tiên Dao, hắn rõ ràng tình cảm của Chư Tiên Dao đối với Tô Trầm, chỉ là không ngờ rốt cục vẫn phát triển đến bước này. Chư Tiên Dao vẫn một mực tỏ vẻ không hề để ý, phảng phất chỉ là chút chuyện nhỏ, không cẩn thận làm xước ít da, tuy từ phương diện vật chất mà nói thì quả thực đúng là như vậy.

Vưu Thiên Dưỡng thì lại ôm đầu khóc rống, trốn ở trong xe, nước mắt ướt đẫm ba chiếc khăn tay, song vẫn không dám lao ra tìm Tô Trầm liều mạng.

Thạch Minh Phong thì tự mình đi tìm Tô Trầm một chuyến, hỏi ý định tiếp sau chuyện này của Tô Trầm. Hắn không lo lắng những chuyện khác, chỉ lo rằng Tô Trầm sẽ bởi vậy mà ngã về Chư gia. Tuy sau lần này, Vĩnh Sinh Điện Đường và Chư gia đã có dấu hiệu hòa bình, nhưng vậy không có nghĩa là hắn có thể chấp nhận chuyện Tô Trầm qua lại gần gũi với Chư gia. Ngược lại, nếu vì chuyện này mà khiến cho Tô Trầm nghiêng hướng Chư gia, Vĩnh Sinh Điện Đường liền tổn thất một minh hữu lớn, khi đó đúng là cái được không đủ bù cái mất. Cũng may câu trả lời của Tô Trầm rốt cục khiến hắn an tâm.

Chuyện này của hai người tác động đến vô số người, ai nấy đều có tính toán riêng, cách nghĩ riêng, bất luận là Vĩnh Sinh Điện Đường hay Chư gia, phe nào cũng thế cả. Duy nhất một người không buồn phiền vì nó chắc chỉ có Dạ Mị —— nàng là người duy nhất không nhìn ra Chư Tiên Dao có biến hóa gì.

Thế nên nàng vẫn không tim không phổi quấn lấy Tô Trầm, đòi hỏi đồ ăn ngon, kể đủ chuyện ngốc nghếch. Điều duy nhất nàng có thể nhận ra là ngày hôm nay Chư Tiên Dao không xuất hiện bên người Tô Trầm, vậy là nàng lại càng thêm vui vẻ.

Dù cho Tô Trầm căn bản không để ý đến nàng, chỉ chăm chăm nghiên cứu loại nguyên chất quý hiếm trong bình.

Đương nhiên, lần này hắn rất cẩn thận không cho Dạ Mị bất cứ cơ hội nào.

Sau khi đoàn xe lại đi thêm một ngày, rốt cục đã tới Lâm Sơn thành.

Đến đây, cũng là thời điểm nói tạm biệt.

Sau khi hỏi qua ý tứ Chư Tiên Dao, Chư Bạch Vũ đang định dẫn người rời đi, Tô Trầm lại bước đến nói:

“Nếu Chư gia không có việc gì gấp, ta kiến nghị các ngươi chờ thêm mấy ngày ở chỗ này.”