← Quay lại trang sách

Chương 674 Lựa chọn

“Ta biết, ta cũng không có ý khuyên ngươi tam thê tứ thiếp.”

Chư Tiên Dao lau sạch nước mắt, hất cằm lên kiêu ngạo nói:

“Vì vậy đây không phải là ta tỏ tình với ngươi.”

Tô Trầm thất thần:

“Vậy ngươi là...”

“Ta muốn ngươi tẩy đi ký ức trong khoảng thời gian này của ta, quên đi tất cả những thứ kia.”

Chư Tiên Dao trả lời.

Hóa ra là vậy?

Tô Trầm ngạc nhiên:

“Nhưng nếu thật làm vậy, chúng ta có thể sẽ lần nữa trở thành kẻ địch.”

“Không đâu. Ta đã viết lại lời nhắn, viết ra những thứ mình nên biết, có thể biết, tất cả đều được viết ra rồi. Thậm chí ta còn nói với chính mình, sở dĩ mất đi ký ức là lựa chọn của chính ta. Ta sẽ không lừa gạt bản thân nói ta không yêu ngươi. Không có ký ức, liền không có cơ sở tồn tại tình cảm, dù ta biết ta đã từng yêu ngươi, thì đó cũng không còn quan trọng nữa. Đó chỉ là một loại nhận thức, chứ không còn là một loại tình cảm.”

Thời khắc này Chư Tiên Dao, thanh âm mang đầy lý tính.

Thành thật mà nói nàng nói quả thực không sai, nếu nàng mất đi ký ức, sau đó từ trên lời nhắn biết được những chuyện đã trải qua, tình cảm với Tô Trầm tất sẽ giảm yếu đi nhiều. Đến lúc đó, lý trí liền sẽ chiến thắng tình cảm, Chư Tiên Dao sẽ không còn bị phiền nhiễu bởi mối tình này nữa.

Chỉ là chẳng biết vì sao, đối với cái chủ ý này của Chư Tiên Dao, Tô Trầm cứ cảm thấy khó chịu không thôi.

Chẳng qua rốt cục hắn vẫn gật đầu đáp ứng:

“Được rồi. Ngươi chờ một lát, đợi ta làm nốt thí nghiệm trong tay cái đã.”

Nói xong Tô Trầm liền chuyển sự chú ý quay về với bình thuốc trong tay.

Hắc thạch còn đang ngâm.

“Đó là cái gì?”

Chư Tiên Dao hỏi.

“Một loại đá chứa đựng nguyên chất kỳ lạ, à, cái gọi là nguyên chất chính là thứ căn bản chống đỡ nguyên lực biến hóa, nắm giữ nó, liền có thể nhảy qua huyết mạch, trực tiếp nắm giữ nguyên kỹ.”

“Nghe có vẻ rất lợi hại, những thủ đoạn kia của ngươi đều thu được nhờ nó?”

Tâm tư của Chư Tiên Dao bị hấp dẫn bởi hắc thạch, bất giác sáp đầu lại quan sát cho kỹ.

Trong bình, hắc thạch bốc hơi đã đến cực hạn, từ trên đá tung bay ra một ít sương khói màu hồng, lại bị nắp bình ngăn trở không cách nào bay ra ngoài.

“Thành công.”

Nhìn thấy cảnh này, trên mặt Tô Trầm toát lên nụ cười vui mừng.

Đây chính là loại nguyên chất Tô Trầm muốn chiết ra.

“Đây là cái gì?”

Chư Tiên Dao cảm thấy hiếu kỳ, cầm chiếc bình lên nhìn, thuận tay rút ra nắp bình.

“Không, đừng rút!”

Tô Trầm kêu lên.

Nhưng đã quá muộn.

Một luồng sương khói phấn hồng bay ra.

Khắc sau, ánh mắt Tô Trầm nhìn Chư Tiên Dao lập tức có gì đó là lạ.

Trước mắt Chư Tiên Dao cũng trở nên mông lung.

Nàng hất hai tay lên, lụa mỏng rơi xuống, lộ ra đoạn cánh tay sáng bóng như ngọc, vạt ngực màu phấn hồng.

Nhìn cảnh này, Tô Trầm không cách nào giữ được tự chủ, vung tay ôm lấy Chư Tiên Dao, đè nàng xuống giường.

Sáng sớm.

Chư Tiên Dao mơ mơ màng màng tỉnh lại, đầu tiên là xoa nhẹ đầu còn đang đau nhức, sau đó xoay người muốn định ngủ tiếp thêm một lát.

Đột nhiên nghĩ tới điều gì, mở choàng mắt ngồi dậy, lộ ra dáng người đẹp đẽ không bút nào tả xiết.

Nàng theo bản năng che ngực, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Tô Trầm đang đứng trước bàn thí nghiệm, trong tay cầm bình thí nghiệm tử tế xem xét gì đó, sắc mặt rất nghiêm túc.

Chư Tiên Dao ngơ ngác nhìn Tô Trầm:

“Ngươi... Ta...”

“Ngươi tỉnh rồi.”

Tô Trầm không ngẩng đầu lên, miệng nói.

Chư Tiên Dao lắp bắp nói:

“Tối ngày hôm qua, chúng ta...”

Trong đầu lóe lên từng màn từng màn kích tình xảy ra đêm qua.

Thật quái lạ, khi đó thì mê loạn đủ thứ, đến lúc nhớ lại thì rõ ràng cực kỳ, hoàn toàn không có nửa điểm thác loạn nào hết.

Cũng chính bởi thế, ngược lại càng thấy xấu hổ.

Mình sao lại, cùng hắn làm chuyện kia?

Có lẽ là bởi vì yêu, sau khi biết được sự thực, Chư Tiên Dao không có nửa điểm phẫn nộ, trái lại mang theo một ít vui mừng, một tia mừng rỡ, một chút ngượng ngùng.

Đó là tâm tình rất phức tạp khi mong muốn được đền bù, nương theo đó là cảm giác tay chân luống cuống khi gặp chuyện quá bất ngờ.

Đến nỗi thời khắc này Chư Tiên Dao không biết bản thân nên làm thế nào cho phải.

“Đúng thế.”

Ngữ khí Tô Trầm thoáng hiện vẻ trầm trọng:

“Chúng ta đã làm chuyện không nên làm.”

Nghe cứ như kẻ chịu thiệt là ngươi, Chư Tiên Dao thầm oán trong lòng. Nhìn dáng vẻ nghiêm túc kia của hắn, nàng không khỏi có phần tức giận, ý cười cũng dần chìm xuống.

“Tại sao lại như vậy?”

Nàng hỏi.

Hai mắt Tô Trầm sáng lên, tập trung vào sương khói phấn hồng trong bình, miệng nói:

“Là loại nguyên chất này gây ra.”

“Xuân dược?”

Chư Tiên Dao kinh ngạc.

“Không, vật này cao cấp hơn xuân dược vô số lần. Xuân dược chỉ là thứ phóng đại tình dục của con người, bất luận kẻ lý trí cường đại nào đều có thể vượt qua. Vật này lại trực tiếp ảnh hưởng đến thần trí, chẳng những phóng thích dục vọng bản năng, còn có thể phá hủy tất cả lý trí, dù là cường hãn như cường giả Diêu Quang Nhiên Ý cũng chưa chắc đối kháng được ảnh hưởng từ nó.”

“Không ngờ ngươi lại nghiên cứu những thứ này!”

Chư Tiên Dao tức giận đứng thẳng dậy, sau đó mới phát hiện trên người không có một sợi vải nào, liền vội ngồi xuống.

Tô Trầm lại không để ý:

“Ta cũng không ngờ nguyên chất mới lại như vậy, hơn nữa còn chiết xuất thành công đúng vào lúc đó. Đây có lẽ chính là số mệnh.”

Tô Trầm thở dài.

“Vì vậy ngươi cảm thấy mình rất chịu thiệt? Rất đành chịu? Rất thống khổ?”

Chư Tiên Dao phẫn hận nhìn Tô Trầm.

“Đương nhiên không phải, chỉ là cảm thấy vận mệnh vô thường...”

Tô Trầm thoáng trầm mặc một lúc, rồi nói:

“Giờ ngươi còn muốn xóa đi ký ức không?”

Chư Tiên Dao ngơ ngác.

Giờ phút này, nàng không biết mình nên làm thế nào.

Nghĩ ngợi hồi lâu, nàng đứng dậy, phiến da thịt đẹp đẽ kia lần nữa hiện ra trước mắt Tô Trầm.

Dù Tô Trầm từng thấy qua vẻ đẹp thân thể của Chư Tiên Dao, khắc này gặp lại, hắn vẫn khó tránh khỏi một phen chấn động.

Nàng cứ thế mặc vào quần áo ngay trước mặt Tô Trầm, sau đó đi ra khỏi phòng.

“Chờ một chút.”

Tô Trầm nói.

“Làm sao? Ngươi còn muốn thử lại lần nữa?”

Chư Tiên Dao hỏi.

Ngữ khí của nàng như là chất vấn, trong lòng lại chờ mong Tô Trầm gật đầu tán đồng.

Hoặc nói cách khác, nàng muốn thấy được sự ôn nhu của Tô Trầm.

Nhưng đáng tiếc, Tô Trầm lại khiến nàng thất vọng.

Hắn đưa qua một bình dược tề, nói:

“Ngươi làm chuyện đó lần đầu, khí huyết đều tổn thương, rất dễ bị nhìn ra. Nếu ngươi không muốn như vậy thì uống thứ này.”

Chư Tiên Dao tiếp lấy dược tề, giận trừng Tô Trầm:

“Đây chính là điều ngươi muốn nói? Uống bình thuốc này, sau đó coi như chưa từng xảy ra điều gì?”

Tô Trầm thở dài:

“Ta biết ngươi muốn nghe điều gì, có điều xin lỗi, ta còn cần thời gian yên tĩnh một lát, suy nghĩ một lát. Giờ ta chưa thể cam kết gì với ngươi, cho ta thêm chút thời gian được không?”

Nhìn bộ dạng chăm chú mà lại đành chịu của Tô Trầm, lửa giận trong lòng Chư Tiên Dao đột nhiên hoàn toàn biến mất.

Một giọt nước mắt lăn xuống trên má nàng, Chư Tiên Dao lau đi nước mắt, nói:

“Ta có quyết định rồi.”

“Cái gì?”

Tô Trầm khó hiểu.