← Quay lại trang sách

Chương 677 Bước chậm

Mọi chuyện trên đời luôn như thế, giới hạn luôn không ngừng bị đột phá, sau đó bị thích ứng, rồi tiếp tục đột phá.

Đến nỗi về sau chuyện này phát triển đến mức, dù không có dược tề, hai người vẫn có thể rảnh rỗi làm một lần.

Thành thật mà nói, vô luận Tô Trầm hay Chư Tiên Dao đều càng thích làm chuyện đó lúc thanh tỉnh, rốt cuộc làm lúc thanh tỉnh mới có thể cảm nhận càng khắc sâu, ghi nhớ càng khắc sâu.

Những người khác cũng ý thức được đột phá và biến hóa của hai người ở phương diện này.

Người Chư gia thì còn đỡ, hứa hẹn của Tô Trầm đã đủ sức giải quyết hết thảy vấn đề: Càng là đại gia tộc, càng coi trọng lợi ích. Chỉ cần Tô Trầm chịu cấp ra lợi ích, cầm Chư Tiên Dao ra bồi cũng đâu có sao. Đương sơ bọn họ dùng Chư Tiên Dao và một vài cái khác trao đổi với Tô Trầm, giờ chẳng qua là xài lại mánh cũ thôi... Chỉ là còn thiếu “cái khác”.

Vưu Thiên Dưỡng chỉ còn nước ôm đầu khóc rống.

Lúc biết Chư Tiên Dao thất thân, tiểu bàn Tử còn ôm lấy tâm tư ái tình chí thượng, chỉ cần Dao Dao nguyện ý, ta có thể không chê nàng. Đến sau mới phát hiện, dù mình muốn ăn cơm thừa, người khác cũng không cho.

Giờ ba tháng đi qua, được Tô Trầm khám phá, Chư Tiên Dao càng trở nên thành thục, hình thể thướt tha, giơ tay nhấc chân đều phong tình vô hạn, dù không cần mị công, người khác nhìn một cái đều cảm thấy tâm thần đong đưa, không biết là mị công của nàng tăng trưởng, hay là nhờ công nguyên chất Mê Tình kia.

Dù thế, nghiên cứu của Tô Trầm đối với nguyên chất Mê Tình lại mãi vẫn chưa hoàn thành. Không phải nguyên chất Mê Tình vô dụng, trên thực tế ở tháng đầu tiên, Tô Trầm đã dung hợp hoàn mỹ giữa nguyên chất Mê Tình với huyết mạch Thiên Hồ, khiến mị công Chư Tiên Dao có thể trực tiếp vận dụng vượt cấp khi mị hoặc đối thủ.

Cũng tức là, lấy thực lực Khai Dương cảnh của Chư Tiên Dao, nàng đã có thể mị hoặc Dao Quang.

Đây chính là đề thăng rất ghê gớm.

Vấn đề là, Tô Trầm một mực chưa trừ đi hoàn toàn ảnh hưởng của nguyên chất Mê Tình đối với người sử dụng, khiến cho một khi Chư Tiên Dao thi triển mị công, mặc dù đột phá được hạn chế đẳng cấp hiện có, lại cũng khiến bản thân sa vào trong mê loạn.

Đến hiện tại, Chư Tiên Dao đã mê loạn hơn trăm lần, mỗi lần đều phải để Tô Trầm đích thân giải quyết vấn đề.

Thế nên điều này vừa khiến Tô Trầm khổ não, đồng thời lại mang một tia mật ngọt.

Bất tri bất giác, giới tuyến của Tô Trầm cũng đang không ngừng hạ thấp.

Hôm nay cũng như bình thường, Tô Trầm tiếp tục nghiên cứu.

“Quái lạ, đặc tính mê loạn của loại nguyên chất này chủ yếu xảy ra sau khi nguyên chất tiến vào thức hải người sử dụng, chỉ cần khống chế trú nguyên chất không để nó tiến vào thức hải, trên lý luận hoàn toàn có thể ngăn ngừa mê loạn, vì sao thử nghiệm nhiều lần như vậy mà vẫn không làm được?”

Tô Trầm lẩm bẩm nói.

“Không nghĩ thông cũng không cần quá gấp.”

Chư Tiên Dao an ủi hắn:

“Loại chuyện này vốn không phải một lần là xong, chầm chậm mà làm. Quá mệt mỏi thì đi ra nghỉ, tán tâm, nói không chừng sẽ có linh cảm.”

Nghe nàng nói vậy, Tô Trầm thấy cũng có đạo lý, bèn gật đầu:

“Ngươi nói cũng đúng, mấy ngày này thời gian ta vùi mình trong phòng cũng lâu rồi, không bằng đi ra dạo quanh, nói không chừng sẽ đột nhiên khai khiếu.”

Hai người nhìn nhau cười khẽ, cùng lúc đi ra khỏi phòng.

Phố lớn Lâm Sơn thành vẫn náo nhiệt như thường, chỉ là thiếu đi rất nhiều Sa tộc -- Ba Nhĩ mất dấu khiến Sa tộc đại loạn, hiện tại mấy tên Sa tộc có tư cách tranh ghế lão đại chính đang đánh nhau tối tăm mặt mũi.

Người Sa tộc giảm thiểu khiến đường phố rõ ràng trật tự hơn nhiều, không có cường mua cường bán, cũng không có các loại cấm kỵ vớ vẩn, ngay cả các nữ nhân cũng có thể lên phố nói nói cười cười.

Tô Trầm và Chư Tiên Dao một đường đi tới, gặp thứ nào thích thì mua, nhìn thấy đồ ăn ngon thì nếm thử, giống như tuyệt đại đa số tình nhân đang trong giai đoạn yêu nhau say đắm, vừa nói vừa cười, có hờn có giận có vui vẻ.

Tô Trầm thanh niên trai tráng, ngọc thụ lâm phong, Chư Tiên Dao phong thái yểu điệu, dáng hình tuyệt mỹ, kể ra cũng là một đôi trời sinh, khiến vô số người để ý.

“Này, ngươi xem thứ này đẹp không?”

Chư Tiên Dao cầm lấy một đóa châu hoa đội lên đầu, hỏi Tô Trầm.

Tô Trầm lắc lắc đầu:

“Quá nhà quê.”

Chư Tiên Dao liền thả xuống châu hoa, tiếp tục đi tới, chuyển mắt lại thấy một chiếc vòng cổ bằng trân châu, hỏi Tô Trầm có đẹp không.

Tô Trầm liền nói:

“Đại tiểu thư của ta, nơi này là Cô Hồng bích, xung quanh không có biển, lấy đâu ra trân châu? Dù có, giá cả nhất định cũng rất cao, sao có thể rẻ như vậy được? Thứ này vừa nhìn liền biết là giả.”

Nếu là làm ăn của người Sa tộc, nghe Tô Trầm nói vậy, quá nửa là rút dao ra, quản ngươi ba bảy hai mươi mốt, trước đâm mấy nhát rồi nói. Có điều giờ người bán trân châu giả là Nhân tộc, thế nên chỉ biết chửi nhỏ mấy câu.

Chư Tiên Dao chu môi nói:

“Nhưng mà người ta thích, thật giả có quan trọng lắm đâu.”

Bộ dáng rất khả ái.

Tô Trầm biết, Chư Tiên Dao cố ý làm vậy, lấy nhãn lực nàng tự nhiên không khả năng nhìn không ra đây là hàng giả, chỉ là nàng đang hưởng thụ.

Hưởng thụ cảm giác làm nũng với nam nhân mình yêu, hưởng thụ cảm giác Tô Trầm gõ lên trán nói nàng là đứa ngốc.

Mọi người nói, nữ nhân trong nhiệt luyến sẽ trở nên ngốc nghếch, thật ra không phải biến ngốc, mà là giả ngốc.

Tiếc rằng người nàng yêu là Tô Trầm.

Tô Trầm không nồng tình mật ý được như vậy, cũng vô tâm ve vãn tán tỉnh, hắn sẽ không anh anh em em với Chư Tiên Dao nói nàng là đứa ngốc, mà chỉ nói:

“Nếu thích, vậy ngươi mua đi. Dù sao thật thật giả giả đối với Chư đại tiểu thư ngươi đều không sao cả. Ngươi có tiền thì ngươi mua.”

Nói xong liền bỏ đi.

Để mặc Chư Tiên Dao đứng đó, môi cong lên, mặt nghiêm lại, tức tối giậm chân.

Có kẻ nhiều chuyện nhìn thấy, cười nói:

“Mỹ nữ, khúc gỗ kia không hiểu tình thú, keo kiệt hẹp hòi, ngươi cần gì phải theo hắn? Không bằng theo ta, bao ngươi hàng đêm khoái hoạt.”

Chư Tiên Dao xoay tay tát một cái, tát cho người đó đầu óc quay cuồng, ngã bệt xuống đất.

Tính tình đại tiểu thư Chư gia trước giờ không được tốt cho lắm, ôn nhu cũng chỉ là cho một mình Tô Trầm, người khác dầu heo mông tâm muốn tới đùa giỡn nàng, đổi lấy tự nhiên là một trận đau nhớ đời. Đây còn là bởi ở trong địa phận Long Tang, Chư Tiên Dao có phần thu liễm, nếu là ở Liêu nghiệp, đương trường giết người cũng có khả năng.

Chỉ là đứa bị đánh kia hiển nhiên không hiểu điều này, hắn không ngờ mình lại bị đánh chỉ vì một câu đùa giỡn, lập tức nổi giận:

“Tiện nhân, tìm chết!”

Phần phật, lập tức có mấy người nhào lên.

Kết cục tự nhiên là không cần phải nói, giữa thanh thiên bạch nhật, một đống người từ trên cao rơi rụng như bánh chẻo vào nồi, rầm rầm tụ thành một đoàn.

Người quanh hai bên nhìn mà không khỏi sách sách xưng kỳ, vừa nãy còn hâm mộ Tô Trầm, khắc này lại lập tức sinh lòng đồng tình.