Chương 678 Tập kích
Chư Tiên Dao tiếp tục nhẹ nhàng đi tới, nhờ một phen ra tay nộ khí tiêu mất không ít, thế là kéo lấy tay Tô Trầm nói:
“Ngươi nói không đẹp, vậy ta cũng không cần. Ngươi không nguyện nghe ta, vậy ta chiều theo ngươi là được chứ gì?”
Lời này vừa ra, làm gì còn có chút khí chất bưu hãn ngang ngược nào, lại khiến đám người bàng quan nhìn mà cả kinh rơi cả cằm.
Hành tẩu trên phố náo nhiệt, Chư Tiên Dao có vẻ rất vui.
Lúc này nàng như một thiếu nữ ngây thơ đáng yêu, dù cho khi thiếu nữ nổi giận bộ dáng có hơi đáng sợ, thế nhưng vẫn khiến không ít người bị nàng hấp dẫn, thậm chí một ít người có khuynh hướng bị ngược còn cam tâm tình nguyện bị nàng giẫm dưới chân.
Chính bởi thế, làm nam nhân bên cạnh Chư Tiên Dao, Tô Trầm dẫn tới vô số ánh mắt ghen ghét.
Đối mặt với tình cảnh đó, Chư Tiên Dao cố nhiên là đắc ý dương dương, Tô Trầm lại chỉ biết lắc đầu đành chịu.
Hắn có cảm giác, cứ tiếp tục thế này, sớm muộn rồi cũng xảy ra chuyện.
Cái hay thì không linh cái xấu lại linh.
Quả nhiên, rất nhanh.
Một đám người ngăn trở bọn họ.
Một tên con ông cháu cha không biết bật ra từ đâu háo sắc nhìn Chư Tiên Dao, miệng nói với Tô Trầm:
“Cho ngươi một ngàn lượng vàng ròng, cô gái này thuộc về ta.”
Tô Trầm quay đầu nhìn Chư Tiên Dao, Chư Tiên Dao thì lại ôm lấy cánh tay cười nhìn hắn.
Nếu trong lúc bình thường, Chư Tiên Dao nhất định sẽ nổi giận, giờ nàng còn chưa nổi giận, hiển nhiên là đang chờ phản ứng của Tô Trầm.
Tô Trầm nhún nhún vai, nói khẽ với tên thiếu gia con ông cháu cha kia:
“Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, nữ nhân ngươi muốn mua là nguyên sĩ Khai Dương, ngươi có chắc muốn dùng một ngàn lượng vàng ròng mua nàng?”
Nguyên sĩ Khai Dương?
Tên con ông cháu cha rõ ràng bị dọa cho nhảy dựng, dùng giá cả tương đương với một ngàn nguyên thạch mua một nguyên sĩ Khai Dương, mặc tiểu tử này có là con ông lớn nào đi nữa cũng biết mình đang tìm chết, lập tức sợ đến không nói được gì, vội dẫn người ảo não rời đi.
Chư Tiên Dao quắt môi tiến lại:
“Đây chính là cách giải quyết vấn đề của ngươi?”
“Không thì ngươi muốn ta làm thế nào? Trước làm bộ sợ hãi, sau đó lại ra tay đánh người, cuối cùng đại triển thần uy giáo huấn người ta một trận, thậm chí giết chết toàn bộ?”
Tô Trầm hỏi lại.
Suy nghĩ một lát, hắn lại nói tiếp:
“Đúng rồi, làm một nữ nhân, có lẽ ngươi sẽ thích nhìn cảnh nam nhân chém giết vì ngươi, đó là điều ngươi muốn thấy đúng không?”
Chư Tiên Dao nói:
“Chỉ là muốn nhìn xem ngươi có bao nhiêu cảm tình với ta.”
“Ngươi không cần xem, ngay từ đầu ngươi đã biết.”
Chư Tiên Dao ngây người.
Đúng vậy a, ngay từ đầu nàng đã biết, nhưng vì sao cứ không nhịn được muốn thấy Tô Trầm ra tay vì mình.
Bởi vì nàng yêu hắn, thế nên nàng luôn hi vọng hắn cũng có thể yêu lại nàng.
Đúng vậy, nàng hi vọng nhìn thấy Tô Trầm ra tay đánh lớn vì mình, giết cho đối thủ tè cả ra quần, không phải vì khoái cảm bạo lực, mà chỉ muốn hưởng thụ cảm giác được bảo hộ.
Nàng có thể không cần bảo hộ.
Nhưng nàng muốn được Tô Trầm bảo hộ.
Dù cho sự bảo hộ đó là dư thừa.
Khăng khăng Tô Trầm lại không cho.
Hắn dùng phương thức đơn giản nhất, hữu hiệu nhất để giải quyết vấn đề, không có cao triều, không có kích thích, thứ mang đến chỉ có thất vọng và mất mát.
Thế nên Chư Tiên Dao thương tâm, khó chịu, lại khăng khăng không nguyện rời đi, đành cứ thế nhìn Tô Trầm, phẫn uất không thôi.
Thấy nàng như vậy, Tô Trầm thở dài một hơi:
“Ngươi thích ta chiến đấu vì ngươi? Vậy được, để ta chiến cho ngươi xem.”
Cái gì?
Chư Tiên Dao hơi ngớ.
Chỉ thấy Tô Trầm đột nhiên rút đao.
Khanh!
Trảm Nhạc Đao xuất vỏ, xoát một tiếng bay tới phòng ốc bên cạnh, một đao phá mở vách tường, sau đó chợt nghe “A” một tiếng kêu thảm.
Huyết hoa bay lên.
Một tên Sa tộc đứng sau vách tường bị chém thành hai nửa, ngã vật xuống đất.
Đây là...
Chư Tiên Dao kinh ngạc.
“Hắn phát hiện!”
Hiện trường lập tức trở nên huyên náo.
Chỉ trong thoáng chốc, lão đầu bán trà mát, hán tử bán đà thú, đám hàng rong, tiên sinh đoán mệnh, kẻ hầu trong cửa hàng, hay là người tạt qua bên đường đều dồn dập nhảy lên giết tới Tô Trầm.
Từ trong cửa hiệu quanh bốn phía, sau vách tường cũng có vô số người xông ra, mặt đất vốn đang trống trải đột nhiên bị mấy chục hơn trăm người vây chặt.
Sa tộc!
Chư Tiên Dao lập tức hiểu ra, đây là người Sa tộc đến báo thù.
Sau khi Ba Nhĩ bại lạc bị bắt, tuy nội bộ Sa tộc sa vào tranh đấu, nhưng vẫn có một ít người trung thành với hắn.
Bọn họ đuổi theo, một mực tìm kiếm cơ hội.
Mà hiện tại, chính là cơ hội cho bọn họ.
Tô Trầm và Chư Tiên Dao đi ra một mình, không có đội ngũ bên cạnh, trong khi đám Sa tộc đến báo thù lại có tận trăm người.
Đáng sợ nhất chính là, bọn họ có hai tên Dao Quang!
Hai tên!
Lúc hai tên cường giả Dao Quang kia xuất hiện trước mặt hai người, tức thì cuộn lên khí thế to lớn khiến tâm tình cả hai không khỏi nguội lạnh.
Quả thật lấy thực lực hiện tại của Tô Trầm đúng là có thể đối chiến cùng Dao Quang, nhưng trước mắt bây giờ lại là hai tên Dao Quang, huống hồ bên cạnh bọn họ còn có nhiều trợ thủ như vậy.
Càng đáng sợ hơn, bọn họ vừa xuất hiện liền dùng nguyên lực khủng bố phong tỏa bốn phía, khiến Tô Trầm dù muốn dùng Giao Hoàng Thoa chạy trốn đều không được.
“Giết chết bọn họ!”
Tên Dao Quang cầm đầu chỉ thẳng vào Tô Trầm, quát.
“Mau đi!”
Tô Trầm quay đầu quát với Chư Tiên Dao.
Hắn bắt lấy tay Chư Tiên Dao, ném mạnh ra sau.
Chư Tiên Dao vội không kịp phòng, bỗng chốc bị hắn ném bay ra vài chục trượng, thân ở giữa trời, vô lực nhìn Tô Trầm một thân một mình đối mặt với mấy chục tên Sa tộc đang lao tới.
“Không!”
Nàng lớn tiếng hét lên.
Mỗi nữ hài đều khát vọng nam nhân của mình có thể xả thân bảo hộ, vì mình mà chiến.
Nhưng khi thật sự đối diện với cảnh đó, nàng lại sẽ phát hiện cảm giác của mình không phải an vui, mà là thống khổ.
Đúng vậy, cuối cùng Tô Trầm đã bất chấp hết thảy bảo hộ nàng, nhưng khắc này nàng lại hoàn toàn không muốn Tô Trầm làm như vậy.
Nàng hoảng sợ, nàng bất an, thậm chí nàng hối hận.
Đúng, khắc này nàng thực sự hối hận.
Tình tự hối hận tràn khắp tâm đầu, nước mắt ngăn không được chảy ra.
Nàng hạ xuống, nhìn Tô Trầm xả thân chiến đấu trong vòng vây của đám đông.
Một tên Dao Quang đã đích thân ra tay, cuộn lên cát bụi đầy trời oanh tới Tô Trầm. Hiển nhiên, bọn họ biết nơi này không phải chỗ để đánh lâu dài, thế nên vừa xuất thủ liền muốn tốc chiến tốc thắng.
Tên Dao Quang còn lại cũng xông về phía Chư Tiên Dao.
Tốc độ nhanh như điện.
Trên mặt còn mang theo ý cười tự tin.
Ngươi cho rằng ngươi lui trước một bước là có thể đào tẩu?
Quá ngây thơ rồi!
Khai Dương sao có thể thoát qua được Dao Quang?
Trên mặt tên Dao Quang kia hiện ra vẻ đắc thắng hung tợn.
Hắn muốn bắt lấy tiểu nha đầu này, sau đó tùy ý vũ nhục. Trong Nhân tộc, mỹ nhân thế này cũng là tinh phẩm hiếm có!
Nhìn tên Dao Quang Sa tộc kia khí thế hung hung vọt tới, Chư Tiên Dao sợ đến ngây người.