← Quay lại trang sách

Chương 683 Tông thân hội

Thế nên có thể nói, con đường vô huyết có thể đi đến hiện tại, lượng lớn tiền tài là căn cơ vô cùng trọng yếu, hơn nữa trong tương lai vị trí của nó sẽ càng trọng yếu. Bởi vì tri thức có thể trích dẫn nhờ tiền nhân chính đang ít dần đi, mỗi con đường Tô Trầm đều tất phải tự mình đi thử, tự mình đi thực nghiệm, mỗi con đường, dù chỉ là để chứng minh nó sai lầm, cũng tất phải tiêu tốn đại lượng tư nguyên!

Cái gì cũng cần tiền!

Tô Trầm rất rõ ràng ưu thế nghiên cứu của mình đến từ đâu.

So với vô số cổ nhân ngàn vạn năm qua, ưu thế lớn nhất của hắn một là có Vi Sát Chi Nhãn, hai là kế thừa rất nhiều tri thức tiền nhân, ba là có tiền.

Nhưng dù vậy, trên con đường vô huyết xung kích Dao Quang To Trầm vẫn cất bước cực gian nan, không biết lúc nào mới có thể hoàn thành.

Trong tình hình đó, không có tiền, bằng với không có hi vọng.

Hơn mười ức nhìn qua có vẻ không ít, nhưng dùng để nện hết vào trong hố sâu kia chưa hẳn đã đủ.

Thế nên, Tô Trầm làm sao có thể chắp tay tặng cho Cố gia?

Thạch Khai Hoang đã sớm nói: Lời thề lập xuống vì nữ nhân, chú định rồi sẽ phá trừ vì nữ nhân.

Tô Trầm rất vui mừng vì nhờ sự chỉ dẫn của Thạch Khai Hoang mà mộng tưởng của hắn không dừng lại vì Cố Khinh La, thế nên hắn cũng sẽ không bởi vậy mà chọn cách nện tiền mua lấy Cố Khinh La.

Đương nhiên, điều này không có nghĩa hắn sẽ buông bỏ Cố Khinh La, nện số ít tiền thì vẫn được.

Vậy là hắn nói:

“Ta không định tiêu tốn quá một ngàn vạn nguyên thạch cho chuyện này.”

Cố Cẩm Đường liền sụp mặt xuống:

“Vậy thì gay rồi. Một ngàn vạn tuy không ít, nhưng dùng để dẹp yên người cổ hủ như đại bá ta thì e là không dễ. Dù dẹp yên được hắn, cũng chưa hẳn dẹp yên được đám lão tổ tông trong nhà.”

“Sao vậy? Hôn sự của Khinh La, trừ gia chủ Cố gia gật đầu, còn cần đống người trên dưới Cố gia gật đầu nữa à?”

Tô Trầm hỏi.

Cố Cẩm Đường hồi đáp:

“Thất muội là con gái đại bá, bình thường thì chỉ cần đại bá gật đầu là được. Vấn đề là, nàng gả cho Chu Thanh Cuồng, đó đâu phải chuyện thường, gả cho ngươi, thế mới là không bình thường. Đó gọi là hạ giá...!”

“... “

Nghĩ một lát, Tô Trầm bèn nói với Cố Cẩm Đường:

“Kể ta nghe về người nhà Cố gia các ngươi đi, ta cần tin tức liên quan đến bọn họ, càng nhiều càng toàn diện càng tốt.”

Cố Cẩm Đường tỏ vẻ khó xử:

“Thế không hay lắm đâu? Tuy ngươi không phải địch nhân Cố gia, nhưng cứ vậy mà nói nội tình Cố gia cho ngươi thì vẫn có hiềm nghi bán ra người nhà, sao ta có thể làm chuyện bán ra gia tộc được.”

Tô Trầm lấy ra một tấm thẻ, thẻ phổ thông đến từ hối thông bảo hào, giá trị tối đa là năm vạn một tấm, lúc này thứ đặt ở trước mặt Cố Cẩm Đường chính là một tấm thẻ giá trị cao nhất.

Cố Cẩm Đường vẫn lắc đầu:

“Đây là ngươi xem thường ta, ta không phải vì tiền, thật sự không thể làm.”

Tô Trầm lại lấy thêm một tấm.

Đây là mười vạn nguyên thạch.

Cố Cẩm Đường cả giận:

“Ta làm người là có giới tuyến, ngươi đừng có làm thế hay không?”

Tô Trầm lại lấy thêm một tấm.

Cố Cẩm Đường đau lòng nói:

“Ngươi đây là đang làm khó ta!”

Tô Trầm lại lấy ra một tấm:

“Ngươi biết Khinh La cũng có thể nói cho ta những điều này, hơn nữa còn là miễn phí.”

Xoát một tiếng, Cố Cẩm Đường tức tốc thu lại bốn tấm thẻ:

“Hiện tại gia chủ Cố gia là đại bá Cố Hiên Miện, có điều chỉ phụ trách sự vụ ngày thường thôi. Trong thực tế trên gia chủ còn có tông thân hội và lão tổ tông. Tông thân hội phụ trách một ít đại sự, bao gồm bổ và miễn nhiệm gia chủ, tế tự, tuyên bố phát động chiến tranh với gia tộc nào đó…. đương nhiên cũng bao gồm cả vận mệnh của tộc nhân cá biệt. Lão tổ tông thường thường không quản chuyện, muốn quản cũng là trực tiếp phát tin thông qua tùy tùng: Rằng hôm nay ta muốn tài nguyên nào, ngày mai ta lại muốn tài nguyên nào, vì sao tài nguyên ta cần còn chưa tới? Làm việc vô năng… miễn, thiến, chém. Đương nhiên thỉnh thoảng cũng nổi hứng đi du lịch một phen, những lúc như thế thường thường đều là không ai biết lúc nào mới về, thế nên có thể không cần suy xét, cái đó phải thuận theo thiên mệnh.”

“Chuyện hôn nhân của thất muội là sự vụ ngày thường, do đại bá phụ trách, nhưng nếu là gả cho vô huyết, vậy lại là chuyện khác. Huyết mạch quý tộc rất xem trọng huyết mạch, cao cấp gả cho cấp thấp thì cũng thôi, gả cho vô huyết thì thành là nhục nhã, truyền ra ngoài sẽ là biểu hiện của gia đạo sa sút. Dùng lời đám lão gia tử nói thì là...”

Cố Cẩm Đường e hèm một tiếng, vung đũa gõ lên bàn:

“Chuyện này mà truyền ra, ngày sau Cố gia ta còn mặt mũi nào đặt chân ở Lũng Tây? Chỉ sợ đám người khi xưa từng dòm ngó Cố gia sẽ lập tức nhảy ra thử xem răng lợi Cố gia còn cứng hay không. Dù vốn không thù, chúng cũng sẽ lớn gan thêm ba phần, chủ động bước ra khiêu hấn!”

Nói tới đây, Cố Cẩm Đường quay lại giọng điệu bình thường, sáp lại trước mặt Tô Trầm nói:

“Được rồi, ngươi có hứng thú ở rể không? Nếu chịu ở rể, độ khó sẽ thấp một ít, chí ít mặt mũi đám lão gia tử sẽ không quá khó coi.”

Tô Trầm lắc đầu.

Cố Cẩm Đường tiếp tục:

“Vậy thì hết cách này. Việc này chỉ cần nhắc ra, nhất định sẽ được trình lên tông thất hội. Cố Khinh La gả ngươi, mặt mũi Cố gia chịu thiệt, bằng với mặt mũi mỗi người bọn họ đều chịu thiệt. Chuyện có hại không lợi như vậy, sao bọn họ có thể đáp ứng?”

Lời này của Cố Cẩm Đường nói liên tục không dứt lấy một hơi, Tô Trầm nghe mà không khỏi đành chịu.

Suy nghĩ một lát, Tô Trầm hỏi:

“Tông thất hội có bao nhiêu người?”

Cố Cẩm Đường hồi đáp:

“Mấy đời Cố nhà đều con cháu đuề huề, lứa cha ta và đại bá có sáu huynh đệ tỷ muội, lứa gia gia có bảy người, đến sau chết đi ba người, hậu nhân của mấy thúc gia gia kia cộng lại có hơn bốn mươi người, chẳng qua tiến vào tông thất hội thì chỉ có mười bốn người. Ngoài ra lứa tằng tổ có bảy người, chết mất năm, giờ còn dư hai. À đúng rồi còn có một cao tổ nữa, là gia gia của gia gia ta. Bọn họ cũng có hậu nhân, chỉ là hậu nhân bọn họ thuộc nhánh phụ gia, không thuộc chủ gia, nhưng chính bọn họ vẫn có vị trí trong tông thất hội chủ gia. Thế nên tổng cộng là hai mươi bảy người.”

Tô Trầm nghe mà trố mắt cứng lưỡi:

“Thế lão tổ tông kia của các ngươi chính là cao tổ?”

“Không phải!”

Cố Cẩm Đường khẽ lắc đầu:

“Ta đã nói rồi, lão tổ tông không ở trong tông thất hội, nhưng tông thất hội phải nghe hắn. Lão tổ tông hẳn là gia gia của gia gia của gia gia ta, năm nay chắc tuổi đã hơn bốn trăm, cụ thể bao nhiêu thì không nhớ rõ, nhiều người, ta cũng loạn.”

Lại trả lời thêm một vài vấn đề, cơ bản lộ hết nội tình Cố gia xong, Cố Cẩm Đường cơm nước no nê, cứ thế nghênh ngang rời đi.

Lúc gần đi, Tô Trầm dặn hắn thông báo Cố Khinh La một tiếng, nhưng đừng để những người khác biết.

Một canh giờ sau, Cố Khinh La xuất hiện trước nhã xá Thiên Hương Lâu, nhìn thấy Tô Trầm, xoạt cuốn theo một làn gió thơm, nhào vào trong lòng Tô Trầm.