← Quay lại trang sách

Chương 685 Điều binh

Thật ra Cố Khinh La không có quá nhiều khái niệm về mặt này, chỉ là thích cái cảm giác cố ra vẻ nghiêm trọng kia thôi. Vừa nghe Tô Trầm nói vậy, nàng cũng cảm thấy có lý, lập tức tắt đi tâm tư hãn phụ kiêu hoành ngang ngược, mắt chớp chớp hỏi Tô Trầm:

“Vậy ngươi nói nên thế nào?”

“Việc này lớn lắm, cần phải trù mưu kỹ càng...”

Tô Trầm hỏi:

“Đúng rồi, đại khái thì lúc nào Chu Thanh Cuồng mới đến Yến giang?”

“Nói là đợi xử lý xong việc nhà sẽ đến, phỏng chừng cùng lắm là bảy tám ngày sau.”

Tô Trầm cúi đầu suy nghĩ một lát rồi nói:

“Thời gian quá gấp, chúng ta cần nhiều thời gian hơn. Xử lý việc nhà, xử lý việc nhà... Cương Nham!”

“Có tiểu nhân.”

Tô Trầm giương tay lên, ám ảnh thủ sáo đã bay về phía Cương Nham:

“Đi Hạc Thành, chế tạo chút việc nhà cho hắn, để hắn cố gắng ở lại xử lý thêm. Thời gian kéo dài càng lâu càng tốt.”

“Vâng!”

Thanh Hà thành.

Tô phủ.

Minh Tâm buồn chán ngồi ở trong sân, lười nhác nói:

“Chán quá đi mất.”

“Chán thì đi ra luyện công phu, xem ngươi lại lười chảy thây ra rồi.”

Chu Hoành vung lên khoá đá, nghiêm mặt nói.

“Chán, không muốn luyện.”

Minh Tâm trả lời.

Chu Hoành liền hừ nói:

“Bao nhiêu người muốn học muốn luyện mà không có cơ hội, thế mà ngươi còn ở đây lười biếng.”

“Dù sao thiếu gia cũng không ở đây, luyện cố gắng như vậy làm gì.”

Minh Tâm chu môi nói.

“Thiếu gia đi rồi lại quay về. Nơi này là nhà của hắn, rốt cuộc vẫn phải quay về, đến lúc trở về kiểm tra thực lực của ngươi, phát hiện vẫn là Phí Huyết sơ đoạn, nhất định sẽ tức giận đánh đòn ngươi.”

“Ngừng, vừa chạy là hơn một năm, ném bỏ trong nhà không nghe không hỏi, chẳng biết lúc nào mới trở về.”

Minh Tâm bĩu môi nói.

Vừa nói xong, chợt thấy vèo một tiếng, một chiếc Xuyên Vân Thoa đột nhiên xuất hiện giữa trời, phảng phất chỉ chớp mắt liền vắt ngang trên đỉnh đầu hai người. Đây đương nhiên không phải thuấn di, chỉ là tốc độ quá nhanh, khiến hai người sinh ra ảo giác.

“Giao Hoàng Thoa?”

Minh Tâm sững sờ, tiếp đó liền hưng phấn kêu to:

“Thiếu gia! Là thiếu gia trở về!”

Chu Hoành ném đi khóa đá, đi tới quỳ xuống trước thoa:

“Chu Hoành gặp qua thiếu gia!”

Tô Trầm đi ra từ trong thoa:

“Gần đây mọi người khỏe không?”

“Bẩm thiếu gia, mọi người đều khỏe. Tuy thiếu gia không ở nhà, nhưng An thành chủ vẫn rất chiếu cố mọi người. Tuy không được nhiều tiện lợi như khi có thiếu gia, nhưng tổng thể vẫn ổn, không ai dám đi ra bắt nạt trên đầu chúng ta.”

Chu Hoành trả lời.

“Ừ, vậy thì được.”

Tô Trầm gật đầu.

Tô Trầm không ở đây, Tô phủ chắc chắn không được uy phong như trước, nhưng chỉ cần cơ bản không ngại là được.

Chu Hoành lại nói:

“Có điều gần đây phía Trường Thanh Bang và Ác Hổ Bang có chút không hợp với An thành chủ.”

Tô Trầm cau mày lại:

“Bọn họ vẫn không kềm chế được à? Không cần đi quản bọn họ, vận mệnh của bọn họ chính do bọn họ lựa chọn. Ngươi đi gọi đám người Lý Thứ, Quy Đại Sơn tới đây, đồng thời tập hợp hết thảy gia đình hộ viện của Tô phủ lại.”

Chu Hoành cả kinh hỏi:

“Thiếu gia định từ bỏ cơ nghiệp nơi này ư?”

“Không đến mức từ bỏ, chỉ là muốn đi nơi khác mở thêm phân gia.”

Tô Trầm trả lời.

Gia đinh hộ viện trực hệ của Tô phủ có khoảng ba trăm người, một phần trong đó là sơn phỉ thu nạp ở địa khu Tứ Bình năm xưa, phần còn lại là hắc bang, lai lịch cơ bản không được tốt cho lắm.

Nhưng trong khoảng thời gian theo gót Tô Trầm, những người này đều được cải tạo, cực kỳ trung thành với Tô Trầm, khó được nhất là mỗi người đều có Dung Huyết đồ đằng, sức chiến đấu rất mạnh mẽ.

Tô Trầm muốn làm nên chuyện ở Yến giang, chỉ dựa vào mình hắn là không đủ, phải mang cơ nghiệp từ nơi này theo.

Vì thế hắn liền vứt bỏ buôn bán ở Thanh Hà thành—— Dù sao đầu to đã kiếm lấy rồi, giờ cũng không còn bao nhiêu lợi nhuận, về phần Tô phủ thì cứ giao cho An Tự Nguyên.

Sau khi nói chuyện với An Tự Nguyên, Tô Trầm nghe ra An Tự Nguyên có ý ra tay với Trường Thanh Bang cùng Ác Hổ Bang.

Tô Trầm không phản đối, chỉ điểm ra một yêu cầu, nếu song phương tranh chấp, hơn nữa hai bang thất bại, hi vọng An Tự Nguyên có thể giữ lại mạng cho đám người Vương Văn Tín, để bọn họ đi theo mình.

Cách làm nhổ cỏ không nhổ tận gốc này vốn là tối kỵ, nhưng An Tự Nguyên vẫn đáp ứng.

Đại đầu trọc là người thông minh, xưa nay ở vào lúc tiến thoái đều nắm bắt chừng mực rất tốt.

Làm xong hết thảy, Tô Trầm lại đi Long phủ một chuyến, mang đến mấy người, lại dùng Giao Hoàng Toa mang theo đám người Lý Thứ Minh Tâm Quy Đại Sơn rời đi, những người khác thì chạy tới đại thành phụ cận trước, sau đó sẽ thuê Xuyên Vân Toa cỡ lớn đi tới Yến giang, đến nơi muộn chừng ba ngày so với dự đoán của Tô Trầm.

À, đáng nhắc tới chính là, hiện tại Chu Hoành, Quy Đại Sơn, Thành Lão Nhị, Kim Lão Ngũ đều đã là nguyên sĩ Khai Dương Cảnh, dưới sự bồi dưỡng của Tô Trầm, thực lực bọn họ đã vượt xa đồng bối. Người duy nhất yếu chút là Thường Nhị, song cũng đã là nguyên sĩ Phí Huyết cảnh.

Sơn tặc trộm cướp năm xưa, bây giờ đều trở thành thủ hạ đắc lực dưới trướng Tô Trầm.

Mà sau khi thu được lượng lớn nguyên chất ám ảnh từ Tây Lai Nạp cổ bảo, Tô Trầm lại từ trong đám thủ hạ này tuyển ra sáu người, chế thành Ảnh Thị, nhờ thế, Tô Trầm liền có mười tên Ảnh Thị.

Hai ngày sau, Giao Hoàng Toa mang theo đám người Lý Thứ Minh Tâm đi tới Yến giang.

“Nơi này chính là Yến giang? Không hổ là Lũng Tây đại thành, so với Thanh Hà Lâm Bắc Đô thì quả là hoa lệ hơn nhiều.”

Đi tới Yến Giang thành, đám người Lý Thứ không khỏi sách sách tán thán.

“Những lời dặn dò các ngươi trên đường còn nhớ chứ?”

Tô Trầm hỏi.

Lý Thứ nghiêm túc đáp:

“Thuộc hạ đều đã hiểu.”

“Vậy thì bắt đầu đi.”

——————————————

Đứng trước cửa lớn Chu phủ, Cương Nham có phần mờ mịt.

Đây là lần đầu tiên hắn thực sự đi ra chấp hành nhiệm vụ một mình.

Không ai nói cho hắn phải làm gì, cũng không ai nói cho hắn nên làm thế nào.

Nham Tộc không phải chủng tộc giỏi sử dụng đầu óc.

Bọn họ thật thà, kiên nghị, dũng cảm, ngoan cường, chỉ là không am hiểu chuyện dùng đầu óc.

Thế nhưng Cương Nham lại không như vậy.

Bởi vì chủ nhân mà hắn theo gót là Tô Trầm.

Tô Trầm vẫn thường nói với hắn:

“Phải học cách dùng đầu óc, vấn đề có thể giải quyết bằng đầu óc thì chớ có động tay động chân.”

Mới đầu còn rất khó khăn, Cương Nham luôn nghĩ không rõ ràng tại sao phải làm như thế, tại sao phải làm như vậy.

Mỗi lúc hắn băn khoăn, Tô Trầm lại tận tình nói cho hắn biết nguyên nhân của tất cả những việc kia.

Lâu dần, từ từ, từ từ, Cương Nham bắt đầu rõ ràng.

Rõ ràng từng thứ từng thứ một, bắt đầu từ những đạo lý cơ bản nhất dễ hiểu nhất.

Hắn quan sát Tô Trầm lừa dối đối thủ ra làm sao, trêu đùa đối thủ như thế nào, quan sát cách Tô Trầm suy nghĩ đối mặt với tất cả những thứ đó, quan sát Tô Trầm trù tính bố trí, lên kế hoạch, hiểu được nhân tính.

Nhưng chỉ hiểu nhân tính thì còn chưa đủ.