← Quay lại trang sách

Chương 686 Thần hào vô song

Bởi vì Nham Tộc thật sự không am hiểu động não, bọn họ thậm chí không mấy khi kiên trì suy nghĩ, bọn họ có thể đại chiến ba ngày ba đêm mà tinh lực vẫn tràn trề, nhưng khi đối mặt với mười bài toán số học từng làm qua lại đau đầu như búa bổ, mơ màng muốn chết, tâm lực tiều tụy.

Nhưng Cương Nham không như vậy.

Bởi vì hắn còn cùng theo Tô Trầm làm thí nghiệm.

Làm thí nghiệm là một chuyện rất chú trọng kiên trì và tỉ mỉ.

Hàm hồ, cẩu thả, nóng vội, đều sẽ dẫn đến thí nghiệm thất bại.

Bắt đầu từ chuyện đơn giản nhất là cầm chiếc bình cũng làm không được, Cương Nham từng chút từng chút kiên trì phục vụ Tô Trầm, làm trợ thủ cho hắn, đổi lại Tô Trầm cũng rất kiên trì giáo dục hắn.

Thế là Cương Nham phát hiện mình tiến hóa.

Hắn đã từng không chút kiên trì, tỉ mỉ, nhưng trong cuộc sống làm thí nghiệm dài đằng đẵng hắn dần dần bồi dưỡng ra được những phẩm tính kia.

Hắn học được quan sát, học được suy nghĩ, học được bình tĩnh, học được rất nhiều thứ vốn không thuộc về Nham Tộc.

Đến lúc đó, Cương Nham liền rõ ràng: Trí tuệ cũng như sức mạnh, hoàn toàn có thể bồi dưỡng ra được!

Chỉ là mãi cho tới nay, Cương Nham chưa có cơ hội nghiệm chứng bản thân.

Thẳng đến hôm nay.

Tô Trầm để hắn làm chuyện này, chưa hẳn là không có suy xét riêng.

Nếu đã vậy, mình càng phải làm thật tốt, cho chủ nhân một phần đáp án vừa ý.

Đứng trước cửa Chu phủ, nghĩ đến hết thảy những điều mình trải qua khi theo gót Tô Trầm, vẻ mờ mịt trong mắt Cương Nham dần biến mất, thay vào đó là kiên định và tự tin.

“Nửa đường chặn giết, ý đồ quá mức rõ ràng, không thể làm; chế tạo mầm họa, Chu gia không phải không có người quản sự, không hẳn đã ngăn được hắn, không thể làm... Thế nếu người chí thân bên cạnh đột nhiên lâm trọng bệnh thì sao?”

Ánh mắt Cương Nham sáng lên.

“Nhân tộc trọng lễ nghi. Người thân bên cạnh lâm trọng bệnh, lúc này lại chạy ra ngoài đính hôn, liền rước lấy danh bất hiếu. À, có vẻ khả thi. Có món đồ nào có thể khiến người ta không chết, mà thoạt nhìn giống như sắp chết được nhỉ?”

Lâm gia đại viện bán rồi.

Tin tức này rất nhanh đã truyền khắp phố lớn hẻm nhỏ Yến Giang thành.

Ở Yến Giang thành Lâm gia cũng được tính là đại gia tộc có danh tiếng, riêng nơi ở trong Yến Giang thành đã có ba nhà, nhà bán đi hôm nay là tòa nhà nằm ở ngoại ô, cũng là tòa nhà lớn nhất. Nghe nói lão gia tử Lâm gia rất thích, qua một đoạn thời gian đều sẽ tới ở.

Sao đột nhiên lại bán đi?

Không nghe nói gần đây Lâm gia có vẻ gì là sa sút cả?

Rất nhanh liền có kẻ nhiều chuyện nghe ngóng được tin tức.

Không phải Lâm gia bại lạc, mà thật sự là vì người mua tòa nhà đưa ra giá quá cao, cao đến mức Lâm gia cũng kháng nổi dụ hoặc.

Mười lăm vạn lượng vàng ròng!

Mười lăm vạn lượng vàng ròng đó, đây đâu phải con số nhỏ, so với giá trị vốn có của Lâm gia đại viện thì không biết cao hơn mấy lần, khó trách Lâm gia chịu ra tay.

Nghe nói lúc chủ nhân mới chuyển vào, tiếng trống tiếng chiêng vang trời, náo nhiệt phi phàm, đáng tiếc không ai nhìn thấy bộ dáng người chủ mới, chỉ biết là một thanh niên trẻ tuổi.

Không mang nữ quyến.

Điều này khiến người trong thành nghị luận không thôi, không biết là đại thiếu phú gia bật ra từ xó xỉnh nào.

Từ bảng hiệu “Tô phủ” treo trước cửa thì chỉ biết chủ nhân họ Tô.

Vốn là với chuyện thế này, đầu đường cuối phố nghị luận chừng hai ba ngày là xẹp xuống.

Nhưng rất nhanh chủ nhân Tô phủ lại làm ra cố sự mua bán lớn mới.

“Phương Nhã các” bị bán rồi.

Phương Nhã các là thanh lâu xếp hạng số một Yến Giang thành, là nơi tất phải đến của đám quan to hiển quý trong Yến Giang thành, có thể dùng nhật tiến đấu kim để hình dung.

Con con gà đẻ trứng vàng như thế, không ngờ cũng có thể bán?

Quả thật kinh hãi khiến đám đông rơi cả cằm.

Nhưng thực tế nó là thế, chuyện Tô phủ ra tay, trực tiếp nắm xuống Phương Nhã rất nhanh liền được chứng thực. Chẳng qua tuy nắm xuống Phương Nhã các, nhưng nhân sự bên trong không thấy có động tĩnh gì, có thể nói trừ đổi ông chủ, hết thảy vẫn như thường.

Điều này càng khiến đám đông sách sách xưng kỳ, không biết Tô phủ dùng cái gì mà đánh động được ông chủ cũ của Phương Nhã các.

“Dùng cái gì đánh động? Tự nhiên vẫn là vàng ròng, rất nhiều vàng ròng!”

Tào Đại Chính khều chân bắt chéo, vừa xỉa răng vừa nói.

Phương Nhã các là nơi rất kiếm tiền, hoàn toàn xứng với câu nhật tiến đấu kim. Nhưng dù ngày vào mười đấu, vậy chẳng qua chỉ mới ba ngàn lượng vàng ròng, một năm mới không đến một trăm vạn lượng. Đấy là còn phải gạt sạch tất cả chi phí, tiền công, lợi nhuận thuần vào tay chỉ khoảng sáu bảy mươi vạn, sau đó còn phải gạt đi phí dụng đánh điểm trên dưới. Thể loại như thanh lâu, không ai bảo hộ thì làm đâu được. Quan phương phải đưa cổ phần, hắc bang phải cho lợi ích, có một số người tới chơi gái còn phải đưa tiền, tăng thêm chi phí, kết quả là quanh năm suốt tháng nai lưng ra làm, thu về lại chỉ chừng ba bốn mươi vạn lượng vàng ròng.

Người Tô gia đưa ra bao nhiêu?

Một trăm năm mươi vạn!

Tiền này đủ để Tào Đại Chính mở lại năm thanh lâu có quy mô tương đương.

Trong khi yêu cầu của Tô gia chỉ có một, đó là sau khi bán Phương Nhã các, trong vòng nửa năm Tào gia không được mở lại thanh lâu.

Nói cách khác, Tào gia chỉ cần nửa năm không mở thanh lâu liền có thể lấy được bảy mươi lăm vạn lượng vàng ròng, hơn nữa lấy được tiền rồi thì muốn làm gì cũng được. Nếu Tô phủ không trả nốt nửa còn lại, Tào gia liền có thể lấy về Phương Nhã các. Tương đương với dùng bảy mươi lăm vạn lượng vàng ròng cho thuê Phương Nhã các nửa năm, còn có chuyện gì có lợi hơn như thế không?

Tào Đại Chính thực sự không có lý do nào để không đồng ý.

Ngày thứ hai sau khi Phương Nhã các bán ra, Phi Yên các cũng tuyên bố sang tay.

Đây là thanh lâu xếp hạng thứ hai ở Yến Giang.

Tiếp đó, Hồng Hương phương, Lâm Lang uyển, Thúy Vũ cung, năm thanh lâu đứng đầu Yến Giang thành lần lượt đổi chủ, nhất thời dẫn lên chấn động không thôi.

Chẳng lẽ Tô phủ mới tới này muốn nhất thống thanh lâu nghiệp ở Yến giang?

Lúc này, giá bán năm đại thanh lâu cũng dần dần truyền ra, biết được giá mã cụ thể, một đám thương gia không khỏi vì đó mà líu lưỡi.

Có nhiều tiền như vậy, tự mình tìm khối đất khai trương là được rồi? Cần gì phải thu mua của người ta? Còn bỏ ra giá cao như thế?

Đối với băn khoăn đó đại quản gia Tô phủ Lý Thứ tiên sinh đáp thế này: Công tử nhà ta làm việc trước nay đều theo đuổi hiệu suất. Tự mình mở tiệm, phải tìm kiếm cửa hiệu mặt tiền, phải được quan trên cho phép, còn phải vơ vét nhân lực, cuối cùng còn phải gánh phong hiểm dự án khả thi hay không, vừa tốn công lại vừa phí sức. Công tử muốn đánh xuống một phương thiên địa ở Yến giang, lại không muốn sự thể quá phức tạp, từ từ mưu đồ không phải phong cách ưa thích, thế nên mới xuất trọng kim mua cửa hiệu đã có tiếng tăm.

Đám đông nghe mà dồn dập cảm khái, quả nhiên là người có tiền, quả nhiên là thiếu niên.

Có tiền mà không nhẫn nại, đứa này là ví dụ điển hình.