← Quay lại trang sách

Chương 696 Thần thông

Như thế, dù cho Cố Hiên Miện còn muốn tiếp tục để Chu Thanh Cuồng làm con rể, chỉ cần nguyên cấm này thả ra, toàn thành xôn xao, vì mặt mũi mình, Cố Hiên Miện không thể nhận đứa con rể này nữa.

Đương nhiên, làm thế rất dễ đắc tội với người. Có điều chuyện đắc tội người này do Long Thiếu Du làm, chẳng liên quan gì tới Tô Trầm hắn cả.

Đây chính là cái tiện lợi của việc ẩn thân sau hậu trường.

“Cố gia chủ không phải loại người không thấy rõ thế cục, ta nghĩ không cần đến thứ này cũng có thể khiến sự tình được giải quyết.”

Tô Trầm đáp.

“Nói như vậy ta có thể cho gả ngươi rồi?”

Trong mắt Cố Khinh La hiện đầy vẻ hưng phấn.

“Không, chuyện làm bây giờ mới chỉ là phá hoại hôn nhân của ngươi, khoảng cách để ngươi gả cho ta còn thiếu chút hỏa hầu. Phải biết, dù sao phá hoại cũng dễ hơn kiến thiết.”

Tô Trầm cười nói.

“Ta mặc kệ.”

Cố Khinh La chống eo nói:

“Ngươi đã lấy đi vị hôn phu của ta, phải bồi ta một người khác.”

“Vậy hay là ta lấy Thiếu Du bồi cho ngươi?”

Tô Trầm cười hỏi.

“Đi chết đi!”

Một cước bay ra.

———————————————————

Ầm.

Chu Thanh Cuồng trùng trùng rớt xuống đất.

Lúc này, hắn đã trở lại trong sân viện Cố gia.

Cố Hiên Miện sắc mặt âm trầm:

“Ngươi khiến ta rất thất vọng.”

Chu Thanh Cuồng chấn động, quỳ xuống nói:

“Bá phụ, ta biết sai rồi. Ta cũng bởi vì quá yêu Khinh La, cho nên mới làm như thế! Tên khốn kia hai lần đến cầu thân, ta cũng vì sợ mất đi nàng! Thế nên ta muốn đi giáo huấn hắn một trận, ai ngờ...”

“Ngươi câm mồm!”

Cố Hiên Miện quát lên:

“Ngươi tưởng ta là kẻ ngu chắc? Còn không biết ngươi làm thế vì cái gì? Ngàn vạn nguyên thạch khiến ngươi động tâm đúng không? Thế là liền muốn làm chuyện cường đoạt, phát bút hoành tài? Ngươi không thử nghĩ xem, người có thể mang theo ngàn vạn nguyên thạch, bên người chẳng lẽ chỉ có chút lực lượng như vậy thôi sao? Đừng nói ngươi, dù là đích thân lão phu đi làm, cũng chưa hẳn có thể thu được gì.”

Nghe nói thế, trong lòng Chu Thanh Cuồng không khỏi cả kinh:

“Sao có thể như vậy được? Ngài chính là Liên Đài thất phẩm, cách Nhiên Linh chỉ còn một bước.”

“Cho nên mới nói ngươi cái gì cũng không hiểu!”

Cố Hiên Miện bệnh đau tim thủ nói:

“Niên thiểu khinh cuồng a, phụ thân ngươi chọn tên cho ngươi không hề sai chút nào. Quả nhiên vẫn là thời gian ta quan sát ngươi quá ít, chưa hiểu rõ về ngươi, không ngờ ngươi là một người làm việc lỗ mãng, nội tâm lại tham lam như vậy.”

Chu Thanh Cuồng nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, lập tức kinh hãi nói:

“Bá phụ, ta biết sai rồi, sau này ta sẽ không như vậy nữa.”

Cố Hiên Miện lắc lắc đầu:

“Khinh La vốn đã không thích ngươi, một mực tìm cách tránh gặp mặt, là ta cố ép nó. Mắt thấy nó sắp cúi đầu, thế mà ngươi lại làm ra chuyện như vậy. Giờ xem ra, Khinh La có thể đã đúng, ngươi chưa hẳn là vị hôn phu thích hợp nó.”

“Bá phụ!”

Chu Thanh Cuồng kêu to:

“Bá phụ ta biết sai rồi, ngươi cho ta một cơ hội nữa a!”

“Chuyện ngươi cùng Khinh La, trước cứ gác lại cái đã.”

Nói xong Cố Hiên Miện liền phất tay áo rời đi.

Nghe nói thế, Chu Thanh Cuồng như bị người rút đi cột sống, ngồi bệt dưới đất.

Mặt cắt không còn giọt máu.

Vẫn là gian phòng quen thuộc đó.

Tô Trầm cẩn thận từng li từng tí nghiêng ống nghiệm, đổ một giọt máu từ trong ống ra tại trên một phiến thủy tinh, đưa tới trước mắt, quan sát kỹ càng.

Sau đó hắn cắm phiến thủy tinh vào trong một bình dung dịch đã chuẩn bị sẵn, rót nguyên năng vào.

Tùy theo nguyên năng tiến vào, dung dịch bắt đầu sôi trào.

Đây là một loại dung dịch đặc thù do Tô Trầm phát minh, có thể kích phát nguyên chất, khiến chúng càng thêm sinh động, giúp cho Tô Trầm quan sát rõ ràng hơn.

Dưới Vi Sát Chi Nhãn, bí mật huyết mạch Xích Mục Yêu Vương cứ vậy dần dần được vén lên.

Ba canh giờ sau, lúc Tô Trầm đi ra từ trong phòng thí nghiệm, thiên hạ đã không còn ai hiểu rõ bí mật huyết mạch Xích Mục Yêu Vương hơn hắn.

Tiếp theo, chính là tái hiện loại tốc độ cực hạn kia trên cơ sở vô huyết.

“Đầu tiên cần một loại phương pháp hô hấp dùng để thu lấy nguyên chất nhằm thay thế huyết mạch. Thứ hai là cần một loại phương thức vận hành để phát huy tác dụng của huyết mạch. Hạc Thành Chu gia tuy nắm giữ truyền thừa huyết mạch mấy ngàn năm, nhưng trên thực tế bọn họ vẫn chưa hoàn toàn khai phá ra lực lượng của loại huyết mạch này. Một khi thực sự khai phá ra, tốc độ có thể càng nhanh hơn nữa. Tổng thể mà nói, lần nghiên cứu này khá thuận lợi, ta chắc chắn không tốn thời gian quá dài liền có thể thông qua công pháp trực tiếp khiến bản thân đạt đến tốc độ như vậy.”

Trong sân, Tô Trầm lẩm bẩm tự nhủ.

“Nghiên cứu của chủ nhân đối với thay thế huyết mạch đã càng lúc càng có tâm đắc."”

Cương Nham tâm phục khẩu phục nói.

“Đáng tiếc, ở phương diện trùng kích Diêu Quang vẫn tiến triển chậm chạp.”

Tô Trầm thở dài nói.

“Chuyện này không vội vàng được.”

Cương Nham an ủi.

Đúng a, không vội vàng được.

Tô Trầm cũng biết chuyện như vậy gấp cũng vô dụng, chỉ có không ngừng nghiên cứu, không ngừng tích lũy, mới có thể đột phá bước cuối cùng. Giờ hắn còn trẻ, trong vòng mấy chục năm trùng kích Diêu Quang cũng không tính quá muộn. Nếu đã vậy, còn không bằng tập trung nghiên cứu, tập trung đề thăng.

Bây giờ học thức của hắn càng lúc càng uyên bác, lý giải đối với tu hành cũng càng ngày càng khắc sâu, rất nhiều nan đề trước đây giờ đã hoàn toàn không phải chuyện gì khó.

Năm đó vì phá giải Yên Xà Bộ, hắn trả ra vô số nỗ lực mà chỉ tiến bộ có hạn.

Bây giờ huyết mạch Yêu Vương lại cũng có thể phá giải dễ dàng, có lòng tin trong vòng hai tháng tất sẽ hoàn thành.

Đây chính là sai biệt căn bản.

Căn bản của hai mươi năm trước, cùng căn bản của hai mươi năm sau, tuyệt nhiên bất đồng.

Nếu vậy, không bằng an tâm đề thăng bản thân, cũng là để đánh xuống căn bản cho tương lai.

Giờ Tô Trầm đã nghĩ rõ ràng, vì vậy tâm thần cũng rộng mở, thuận tiện đặt ra mấy mục tiêu nhỏ mà mình cần phát triển ngay sau đây.

Tô Trầm biết với phương thức chiến đấu hiện tại của mình, ưu điểm và khuyết điểm đều là một, đó chính là hỗn tạp.

Hiện tại hắn vừa tinh thông Áo thuật thượng cổ, lại biết nguyên kỹ hiện đại, đồng thời còn tự nghĩ ra Nguyên Huyết hóa thân, lại có Dung Huyết đồ đằng, thực lực rất toàn diện. Nhưng chính bởi vậy mà thiếu hụt cũng rất rõ ràng, đó là chưa thực sự dung hợp chúng vào nhau để phát huy tác dụng lớn nhất, lúc sử dụng vẫn cứ chỉ là xuất ra từng thứ một, không thể phát huy uy lực một thêm một lớn hơn hai.

Nếu có thể tiến hành dung hợp những thứ mình nắm giữ bây giờ, như vậy dù cho không có bất kỳ sức mạnh mới nào, thì cũng có khả năng khiến thực lực bản thân đột phá một bước tiến dài.

Trước đây Tô Trầm không rảnh rỗi để nghĩ đến điều này, giờ rốt cục đã có thể tập trung suy nghĩ nó được rồi.

Nếu đã muốn dung hợp, vậy đầu tiên phải định vị phương hướng.

Tỷ như mình rốt cuộc nên đi theo hướng phát triển Áo thuật hay là, hay là phát triển nguyên kỹ hiện đại.

Chỉ cần hơi chút suy nghĩ Tô Trầm liền định ra mục tiêu, tự nhiên vẫn là theo hướng nguyên kỹ hiện đại.