Chương 698 Phát triển (2)
Lý Thứ buông tay:
“Ngài cũng biết, ý thức của những tiểu dân kia đôi lúc rất lạc hậu. Ta đã phái người nói với bọn họ rất nhiều lời hay, trình bày cho bọn họ lợi ích của các loại hoa màu khác, nhưng vẫn không ai chịu nghe. Đối với những người kia mà nói, thay đổi tập quán là chuyện lớn bằng trời. Thế nên giờ chuyện ở bên kia cứng ở đó, Cố tứ gia gấp lắm rồi, đã hai lần nói muốn phái người giết sạch đám thôn dân kia, là ta liên tục án xuống chờ phương án giải quyết thích hợp.”
Tô Trầm cau mày, chắp tay sau lưng dạo vài bước:
“Nếu vùng Tây Pha là sơn địa, vậy ngoại trừ thích hợp trồng khoai đen ra, hẳn cũng thích hợp hồng lương. Ngày mai ngươi phái người đi Tây Pha, bảo bọn hắn dựng cửa hàng lương hành ở nơi đó, giá cao thu mua hồng lương.”
Ánh mắt Lý Thứ sáng rực lên:
“Đó là cách hay, bách tính trục lợi, chỉ cần có lợi ích thực tế, bọn họ sẽ đổi trồng thứ khác, chỉ sợ ở giữa có người khiêu khích, ý định tống tiền chúng ta, hoặc là không tin.. “
“Không tin thì có thể làm hợp đồng, trực tiếp xuất ra vàng ròng đặt hàng hồng lương sang năm. Còn có người gây chuyện, ý đồ đe dọa...”
Trong mắt Tô Trầm chớp lóe hung quang:
“Chúng ta làm việc không trái với bản tâm. Nên quan tâm thông cảm, chúng ta đương nhiên phải quan tâm thông cảm, chứ với kẻ lòng mang ý xấu thì phải giết một cảnh trăm, giết là được!”
Lý Thứ chắp tay nói:
“Tiểu nhân hiểu rồi.”
“Còn chuyện gì khác không?”
Lý Thứ tiếp tục nói:
“Đông Khê thành Lương Bách Chi tuyên bố, nếu Yến Giang Phi Thiên hành muốn đáp xuống chỗ hắn, nhất định phải trao ba thành thuyền kim.”
“Ba thành thuyền kim?”
Tô Trầm bật cười:
“Hắn muốn ăn cướp chắc, đây căn bản là con số không thể nào.”
“Vâng, ta phái người qua đàm phán, sau đó mới biết, hóa ra người này muốn làm cổ đông.”
“Muốn làm cổ đông?”
Tô Trầm nheo mắt lại:
“Không ra tiền?”
“Đúng.”
“Hắn nằm mơ đấy à!”
“Nhưng hắn là Đông Khê thành chủ, nếu hắn không chấp nhận, long chu của chúng ta không thể hạ xuống Đông Khê.”
“Người nào chịu trách nhiệm sự vụ ở Đông Khê? Tại sao hắn không giải quyết chuyện này?”
“Cố Hoài Tùng.”
Nghe được cái tên này, sắc mặt Tô Trầm lập tức trầm xuống.
Cố Hoài Tùng là đường đệ của Cố Hiên Miện, một thành viên Tông Thân hội. Chỉ là hiển nhiên hắn không sánh bằng đám người Cố Hiên Triêu Cố Hiên Vũ, làm người cực kỳ bại hoại, lại không thích quản lý sự vụ.
Tô Trầm vốn không biết Cố Hoài Tùng làm người như thế, lúc trước hắn muốn tận hết khả năng lôi kéo càng nhiều người Cố gia trong Tông Thân hội vào tổ chức của mình, nhưng sau khi kế hoạch thuận lợi, có chút ý tưởng tự nhiên cũng phải được điều chỉnh.
Tỷ như hiện tại, hắn bắt đầu có điều xoi mói.
Hắn hối hận kéo Cố Hoài Tùng vào Phi Thiên hành.
Nhưng giờ hối hận thì đã muộn, cúi đầu suy nghĩ lát, Tô Trầm nói:
“Hành tuyến Đông Khê tạm thời bỏ qua, chúng ta cần làm chút thay đổi đối với phân phối lợi ích. Sau này các hàng tuyến cần có người chuyên môn phụ trách, tất cả mọi việc giao cho người đó. Người phụ trách có thể thu được thêm hoa hồng ngoài định mức.”
“Nếu làm vậy, lợi nhuận tổng bộ sẽ giảm mạnh.”
Lý Thứ nói.
Tô Trầm trả lời:
“Ta không phải vì kiếm tiền mới xây dựng Phi Thiên hành.”
Từ đầu đến cuối, Tô Trầm không quên vì sao mình làm tất cả những thứ này.
Nếu có thể khiến mình đỡ vất vả, hắn không ngại thả ra thêm chút lợi ích.
Rất nhiều chuyện then chốt là ở chỗ ngươi có chịu trả ra hay không, khi Tô Trầm chịu vứt bỏ một bộ phận lợi ích, vấn đề vốn có vẻ rất khó giải quyết thoáng chốc liền được xử lý.
Ba ngày sau, Lương Bách Chi thu hồi yêu cầu cũ, đạt thành hợp tác với Yến Giang Phi Thiên hành. Cố Hoài Tùng vốn biếng nhác lập tức tích cực lên, chạy đông chạy tây, khiến tiến độ hành tuyến Đông Khê thành tăng vọt.
Điều này khiến Tô Trầm ý thức được một điều, lười biếng cũng chỉ là cách nói tương đối, rất nhiều nhận thức cũng theo đó mà thay đổi.
Có thể nói, bản thân quá trình kiến thiết Phi Thiên hành cũng là một quá trình Tô Trầm hiểu rõ thế giới, hiểu rõ nhân tâm, khiến hiểu biết của hắn đối với thế giới này càng khắc sâu.
Trước đây hắn làm việc chủ yếu dựa vào tiểu thông minh, nhưng trong quá trình từ từ phát triển, tùy theo tri thức và kinh nghiệm được tích lũy, hắn mới dần dần có được đại trí tuệ.
Có thể nói, lịch trình phát triển này khiến ánh mắt, tư tưởng của Tô Trầm đều xuất hiện bước tiến cực lớn.
Có thể chính vì nguyên nhân này, hắn mới có thể như khai thiên bích địa sáng tạo ra thần thông.
Thời gian trôi nhanh, đảo mắt lại mấy tháng qua đi, Phi Thiên hành đã gần kiến thiết xong.
Lúc này quan hệ giữa Tô Trầm và Cố gia cũng càng ngày càng khăng khít, bản thân Tô Trầm đã là khách quen của Cố gia, có thể tự do ra vào Cố phủ mà không cần hạ nhân thông báo.
Trong tình cảnh đó, Tô Trầm và Cố Khinh La “kết bạn” một cách rất tự nhiên, sau đó phát triển trở thành “bạn tốt”.
Hết thảy đều rất là hợp lý.
Tiếp theo liền cũng đến lúc tiến vào giai đoạn cuối cùng, cầu hôn.
Có điều đúng vào lúc này lại xảy ra một chuyện.
Ngày hôm nay cũng như thường ngày, Tô Trầm vừa làm nghiên cứu vừa giám sát Cương Nham tu luyện —— từ khi kiến lập chế độ phân tuyến trách nhiệm, áp lực của Tô Trầm nhẹ đi rất nhiều.
Cương Nham tu luyện Chân Linh Bí Giải, sau khi nắm giữ thần thông, Tô Trầm liền ý thức được tác dụng của tinh thần lực, không chỉ bản thân tập trung thời gian rèn luyện tinh thần lực, ngay cả Cương Nham cũng được yêu cầu rèn luyện tinh thần lực.
Chẳng qua đối với Nham tộc mà nói, tu luyện tinh thần lực hiển nhiên là một chuyện không hề đơn giản.
Luyện được một lúc, mí mắt Cương Nham liền trĩu xuống, sau đó là từng tràng tiếng ngáy có tiết tấu vang lên.
“Tách!”
Một mảnh hoa lửa rơi trên da thịt cứng dày của Cương Nham, phát ra âm thanh thiêu đốt tanh tách, đau đớn khiến Cương Nham cấp tốc tỉnh lại, lần nữa tiến vào trạng thái tu luyện. Còn chỗ mới vừa bị hỏa diễm thiêu đốt thì nhanh chóng tự động khôi phục, chẳng mấy chốc đã khôi phục nguyên dạng.
Tô Trầm nhìn vết thương biến mất, thở dài:
“Theo ta thấy tiếp tục luyện Chân Linh Bí Giải này, tinh thần lực của ngươi chưa hẳn đề thăng được bao nhiêu, tính kháng hỏa diễm lại thực thực tại tại đề thăng một đoạn lớn.”
Cương Nham gãi gãi đầu:
“Chủ nhân, tinh thần lực Nham tộc luôn rất yếu, trước nay chúng ta đều không dựa vào thứ này, ta dù luyện tập cũng chưa chắc có tác dụng gì.”
“Đây chính là nguyên nhân tại sao ta nhất định muốn ngươi kiên trì luyện tập tinh thần lực.”
Tô Trầm trả lời:
“Trong lịch sử Nham tộc còn chưa từng xuất hiện Diêu Quang cảnh. Ta đã từng kiểm trắc thân thể của các ngươi, thật ra về mặt thân thể Nham tộc và Nhân tộc không có khác biệt quá lớn, đừng thấy thể hình bề ngoài khác nhau nhiều, trên bản chất lại rất giống. Thế nhưng ở phương diện tinh thần lực, Nham tộc lại thua xa Nhân tộc. Trong khi nếu muốn rèn đúc Liên Đài, thành tựu Diêu Quang, vừa khéo cần có tinh thần lực làm điểm tựa. Vì vậy ta nghĩ, bình cảnh thực sự ngăn trở Nham tộc đề thăng chính là điểm này.”
“Được rồi, vậy ta tiếp tục luyện.”
Cương Nham đành chịu đáp.