Chương 699 Yêu tai (1)
“Không sao cả, cứ từ từ mà làm, chúng ta không thiếu thời gian.”
Tô Trầm cười nói.
“Vâng”
Cương Nham đáp một tiếng, hắn sợ mình lại ngủ thiếp đi bèn chủ động gợi chuyện:
“Đúng rồi chủ nhân, ngươi dự tính lúc nào hướng Cố gia cầu hôn?”
“Còn cần chờ một thời cơ thích hợp, khiến tất cả trở nên tự nhiên. Đừng nhiều lời, tập trung chú ý, thả ra tinh thần của ngươi, tận lực kéo dài ra ngoài, dùng tinh thần đi nhận biết thế giới này, chạm đến cái thế giới này... Nói cho ta ngươi cảm nhận được điều gì?”
“Gió thổi qua mặt, hơi nước đang phất động, nguyên năng đang chảy xuôi...”
Cương Nham lẩm nhẩm kể ra như nói mê, đây chính là cảm nhận tất sẽ có của một người tu luyện tinh thần lực sơ cấp.
Tô Trầm thoả mãn gật gật đầu, tuy Cương Nham nhìn qua có vẻ hơi ngu dốt, nhưng trên thực tế hắn đã thông minh hơn đại đa số Nham tộc.
“Còn nữa... Mùi máu tanh.”
Cương Nham hếch hếch mũi nói.
Cái gì?
Tô Trầm sững sờ, sau đó hắn lập tức như nhận ra điều gì, sắc mặt trầm xuống.
Cương Nham vẫn đang nhắm mắt cảm thụ:
“Ta cảm thấy một cỗ sức mạnh khổng lồ chính đang áp sát... Mang theo khí tức nguyên thủy, cuồng dã, bạo ngược... Lực áp bách thật cường đại, khiến ta không thở nổi!”
Thân thể Cương Nham bắt đầu run rẩy, hắn lớn tiếng nói:
“Đây là cái gì? Chủ nhân, tại sao ta lại cảm thấy hắc ám vô biên đang ập tới?”
“Bởi vì nó đúng là tới rồi.”
Tô Trầm lãnh khốc đáp.
Cương Nham lập tức mở mắt, sau đó hắn nhìn thấy, chẳng biết từ lúc nào bầu trời trên đỉnh đầu đã chuyển thành một vùng u ám.
Hắc ám như sương cuồn cuộn kéo tới, bao phủ toàn bộ Yến Giang thành.
Vậy là ban ngày nháy mắt biến thành ban đêm, một luồng áp lực vô hình bao phủ toàn bộ thiên không.
“Đây... đây là chuyện gì?”
Cương Nham ngơ ngác.
“Như ngươi nói, như ngươi nghe thấy.”
Tô Trầm chậm rãi nói.
Xoạt!
Ầm Ầm!
Trong thiên không đầu tiên là xẹt qua một đạo thiểm điện, sau đó liền vang lên một trận tiếng sấm cuồng bạo, ầm ầm ầm từ chân trời cuồn cuộn truyền đến, sau đó lại tiếp tục lăn về phương xa.
Tiếp sau hắc ám càng lúc càng nồng đậm, thấu lộ ra khí tức điên cuồng khủng bố.
“Là yêu thú, đại yêu!”
Cương Nham thốt lên.
Cuối cùng hắn đã rõ ràng chuyện gì đang xảy ra.
Yêu thú xâm lấn!
Dù cho ở biên cảnh Nhân tộc đã dựng lên quân đội khổng lồ để chống đỡ Thú tộc, nhưng có một thực tế rất đành chịu là, hằng năm vẫn sẽ có lượng lớn yêu thú đột phá biên cảnh, tiến vào lãnh địa Nhân tộc, trắng trợn làm càn, tác loạn, gây họa nhân gian.
Mà phàm là có thể đột phá biên cảnh thì đều không phải yêu thú bình thường.
Thời khắc này mây đen giăng kín thiên không, yêu khí ngút trời, không hỏi cũng biết là một tôn đại yêu xuất hiện.
“Cấp Lĩnh Chủ, ít nhất cấp Lĩnh Chủ!”
Cương Nham sợ hãi nói.
Phảng phất là để đáp lại tiếng hô của Cương Nham.
“Hống!”
Đầu tiên là một tiếng gầm rống to lớn nổ vang từ trong tầng mây, tiếp đó là một cái đầu khổng lồ thò ra từ trong mây đen.
Cái đầu đó to như phòng ốc, kéo theo phía sau là một thân rắn uốn lượn như gò đồi nhấp nhô, toàn thân lóng lánh điện quang chói mắt.
Cự xà khủng bố này vừa xuất hiện liền mở ra miệng lớn xuống phía dưới, sau đó liền chỉ thấy một đạo chớp giật thô to đến cực điểm giáng xuống, bổ vào khu vực phía tây Yến Giang thành, phảng phất như một đạo thiên đao giáng thế, “Xoạt” một phát bổ ra vết rách dài đến trăm trượng trên mặt đất, nơi điện quang chạm đến, người xung quanh đều cháy thành than.
Cường đại, khủng bố, hung tàn, bạo ngược!
Đây chính là yêu thú đỉnh cấp chân chính.
“Yêu súc dám làm càn!”
Đúng lúc này, một tiếng hô quát như sấm rền vang lên, một đạo quang ảnh lao vút lên trời.
Chính là Cố Hiên Miện.
Từng đạo từng đạo lưu quang óng ánh trút ra từ trong tay hắn, phảng phất vô số tinh quang lập lòe trong bóng tối, rọi sáng trời đêm, thiêu đốt tinh không, rơi lên thân cự xà lôi điện liền nổ ra hào quang như hỏa diễm.
Chính là Cố gia Phi Hoa Thủ, sử ra trong tay Cố Hiên Miện lại có vẻ cực phi phàm.
Chỉ là cự xà kia hoàn toàn không thèm để ý, đội lên phi hoa rực rỡ, mở ra miệng lớn.
Ầm Ầm lại một đạo cự điện phách xuống, lần này là nhắm thẳng tới Cố Hiên Miện.
Đối mặt điện quang thô như cự trụ đó, Cố Hiên Miện không dám ngạnh kháng, thân hình điện chuyển, nhanh chóng tránh khỏi công kích, đạo thô điện kia liền bắn thẳng xuống dưới.
Mắt thấy lại sắp có trên trăm người bởi một kích đó mà chết đi, chợt có một đạo quang ảnh trắng ngà đột nhiên xông ra, lao thẳng tới đạo điện quang.
“Lục Hợp Chiến Tượng!”
Nương theo tiếng cuồng hống, một con cự tượng màu trắng khổng lồ hiển hiện thân hình, cường hành đội lấy đạo lôi điện.
“Là Phương Chiếu Dương Phương gia chủ.”
Đám đông bên dưới dồn dập hô quát.
Cùng lúc đó, lại có hai bóng người lao vút lên trời.
Một người áo trắng mặt cũng trắng, một người tóc vàng giáp cũng vàng, chính là hai vị đại quý tộc, Liễu Vô Thanh, Chung Nguyên Kỳ.
Hai người này vừa xuất hiện, Chung Nguyên Kỳ lập tức hô lớn:
“Hết thảy nguyên sĩ Diêu Quang trở lên trong Yến Giang mau cùng theo ta, chung tay trừ đứa này!”
“Vâng!!”
Tùy theo tiếng hô của hắn, liền thấy xoạt xoạt xoạt, hơn hai mươi bóng người thoát ra.
Yến Giang không hổ là Lũng Tây đại thành, luận đến nhân vật Diêu Quang trở lên thì nhiều hơn Thanh Hà nhiều.
Vào lúc này dù là Tô Trầm cũng không thể không thừa nhận, thời điểm không có ngoại địch, đám quý tộc huyết mạch kia có lẽ là kẻ thù giai cấp bóc lột nội bộ, nhưng một khi ngoại địch xuất hiện, đối tượng thực sự nâng đỡ Nhân tộc vẫn cứ là đám quý tộc huyết mạch.
Không thể phủ nhận, trong Nhân tộc có lẽ tồn tại bại hoại dạng này dạng kia, nhưng tổng thể mà nói, phần lớn mọi người đều biết trách nhiệm của mình.
Các quý tộc thường ngày cao cao tại thượng, nhưng ở thời khắc mấu chốt, lúc nên xuất thủ bọn họ vẫn sẽ xuất thủ.
Nhưng đối mặt với đông đảo nguyên sĩ như vậy, con cự xà kia vẫn chẳng hề để ý.
Nó lại phát ra một tiếng gào thét trầm thấp.
Tiếng rít như rồng.
Tùy theo tiếng rít, cột sáng lôi điện thô như cự trụ lại tái hiện, thoáng chốc liền xuất hiện hơn trăm đạo như vậy, kết thành lôi võng chi chi chít chít chụp xuống toàn thành.
“Yêu Vương, là Yêu Vương!”
Tiếng la kinh hãi vọng lên trời cao.
Lôi võng vừa xuất hiện, Tô Trầm liền biết không hay.
Con lôi điện cự xà này rõ ràng là một tồn tại cấp Yêu Vương.
Căn cứ kinh nghiệm đối kháng cùng yêu thú nhiều năm của Nhân tộc, một con thượng phẩm yêu thú ước chừng tương đương với Diêu Quang ngũ liên, một con yêu thú cấp Lĩnh Chủ ước chừng tương đương với Nhiên Linh cảnh, Yêu Vương thì tương đương với Hóa Ý cảnh, Yêu Hoàng tương đương với Hoàng Cực cảnh, cũng là cảnh giới tối cao hiện nay mà Nhân tộc có khả năng tu luyện tới. Lên trên nữa còn có Hoang thú, nhưng thật đáng tiếc, không Nhân tộc nào có thể đơn độc đối kháng với nó được.
Mấy lần diệt Hoang thú trong lịch sử Nhân tộc đều là dốc toàn lực một nước, nhưng thế còn chưa đủ, vài lần còn phải liên thủ với dị tộc.