← Quay lại trang sách

Chương 706 Yêu tai (7b)

Một đao chặt đuôi, cự quy sợ hãi rụt đầu, muốn lùi lại. Đao quang sắc bén lại như ảnh tùy hình chém tới, rơi trên mai rùa cứng rắn. Chỉ nghe một tiếng nổ lớn, mai rùa lặng yên không tiếng thở nứt ra một vết nứt. Đao quang phá thể mà vào, một con yêu thú cường đại cứ thế bị chém thành hai nửa.

Cảnh tượng kinh người này khiến đám đông nhìn mà sững sờ. Đây chính là yêu thú thực lực ngang với Diêu Quang a, sao cứ vậy mà bị chém ra làm đôi?

Trên mặt Tô Trầm thoáng hiện vẻ trắng bệch.

Ngay cả chính hắn đều không nghĩ tới, đao này của mình không ngờ có thể phát huy ra uy lực to lớn như thế.

“Đây chính là lực lượng cực hạn bùng phát trong sinh tử ư?”

Tô Trầm như có cảm ngộ.

Cho tới nay, hắn luôn khát vọng trải qua một lần chiến đấu sinh tử thực sự, để cảm nhận loại lực lượng bùng phát ra ở thời khắc sống còn mà đạo sư vẫn nói.

Có điều bởi vì phong cách hành sự trước nay, hắn một mực không có cơ hội —— dù sao hắn cũng không thể vô duyên vô cớ đẩy mình rơi vào hiểm cảnh.

Thế nhưng hiện tại, hắn cảm giác được.

Hắn cảm giác được loại lực lượng ở thời khắc sống còn, vì cầu sinh mà không ngừng nghiền ép bản thân, đẩy lực lượng lên đến cực hạn kia.

Đây là một loại lực lượng ẩn giấu sâu trong thân thể, là lực lượng cường hãn của người dũng sĩ.

Cuối cùng hắn đã rõ ràng.

Đã hiểu tại sao nguyên kỹ hiện đại lại thay thế được Áo thuật thượng cổ, trở thành chủ lưu của hệ thống tu luyện Nhân tộc.

Bởi vì chỉ có như vậy mới có thể thực sự phát huy ra tiềm lực chân chính của Nhân tộc!

Mà đây là thứ tu luyện Áo thuật thượng cổ vĩnh viễn không có được.

“Loại phương thức chiến đấu đầy nhiệt huyết này... Thật tốt!”

Tô Trầm cảm thán từ tận đáy lòng, thời khắc này mỗi tế bào trên dưới khắp người đều hoan hô nhảy nhót, phảng phất hưng phấn như được trọng sinh, trưởng thành, tiến hóa, hoặc là cái gì đó khác.

Nói chung, đó là một loại bạo phát tích lũy từ lâu, là quật khởi giữa lằn sinh tử, là căn bản cường đại của nhân loại.

Tô Trầm đã hiểu, lĩnh ngộ, vậy là hắn cười càng lúc càng vui vẻ, sướng khoái.

Trảm Nhạc Đao quang mang tái khởi.

Cuồng phong gào thét, vân sóng tràn khắp, đao khí tung hoành, tiên huyết cuồng tiêu.

Tô Trầm tận tình phóng thích lực lượng, kích tình, phẫn nộ và huyết tính của chính mình, thời khắc này, hết thảy thủ đoạn chiến đấu đều được hắn dùng ra, không có tính toán tỉ mỉ, chỉ có kích thích nhiệt huyết sôi trào và xung động ứng phó toàn lực.

Hắn đang cảm nhận, cảm nhận sự mỹ diệu của phóng thích bản thân, phóng thích lực lượng, chìm đắm trong nhiệt huyết dâng trào.

Đao khí tung hoành, không ngừng chém xuống Thú tộc chung quanh, tạo ra một vòng tròn tử vong.

Mọi người liền thấy, Tô Trầm phảng phất như một vị tử thần tung hoành lui tới trong quần thú, thoả thích thu gặt sinh mệnh, Trảm Nhạc Đao cuồng dã phách xuống, cắt ra từng đạo từng đạo vết sâu khủng bố trên mặt đất.

Sơn địa bị tước thành bình nguyên, bình nguyên bị chém thành hẻm núi, đây sao có thể là một tên cao thủ Khai Dương cảnh, rõ ràng là một cường giả cấp Diêu Quang.

Không, dù là Diêu Quang cũng chưa chắc có phương thức chiến đấu hung ác và thủ đoạn chiến đấu bất tận như thế.

Hỏa phượng chao liệng, cháy khắp thiên hạ, đao khí tung hoành, nứt vỡ thương mang, né tránh tới lui, vô tung vô ảnh, nguyên huyết cự tượng mở mang Hồng Mông.

Ở khoảnh khắc này, Tô Trầm như cự nhân đỉnh thiên lập địa tru chiến quần ma, cuộn lên từng con sóng máu.

Hắn không biết chém bao nhiêu đao, đánh ra bao nhiêu nguyên kỹ, chỉ biết tùy theo hắn chiến đấu, bầy thú càng lúc càng ít, chính hắn cũng càng lúc càng mệt mỏi.

Chiến đến về sau, nguyên lực hao tận, Tô Trầm không thể sử dụng bất kỳ nguyên kỹ nào được nữa, chỉ huy vũ chiến đao một cách máy móc, nhưng quần thú đã không dám tiếp cận.

Dù không được thông minh như Thú tộc, thì cũng biết sợ sệt. Dù mê hoặc của Dẫn Thú dược tề có cường đại cỡ nào, thì cũng không hơn được sợ hãi cái chết.

Bọn chúng nhượng bộ, bọn chúng lui bước.

Quan trọng nhất chính là, nguyên sĩ Nhân tộc rốt cục đã giết tới.

Giết qua tầng tầng trở ngại, từ phía sau một đường chém giết lao tới, đánh gục hết thảy yêu thú hung thú mà bọn họ đối mặt.

Cự điêu ba đầu, tri chu tám chân, đại thụ hành tẩu đều ngã xuống trong biển người xô tới...

Bầy thú bại lui.

Tô Trầm không biết điểm ấy, hắn vẫn anh dũng vung đao.

Lúc Cố Khinh La chạy đến, nghênh đón nàng là một đao tiếp một đao của Tô Trầm.

Cố Khinh La suýt nữa bị hắn chém trúng, dịu dàng hô lên:

“Tô Trầm, là ta!”

“Khinh La?”

Tô Trầm ngây ngốc, đầu óc mê muội rốt cục đã có một tia thanh tỉnh, hắn ngừng vung đao, nhìn hình ảnh quen thuộc mà mơ hồ trước mắt.

“Khinh La, là ngươi... Như vậy, chúng ta thắng rồi.”

Hắn mỉm cười.

“Đúng, chúng ta thắng rồi.”

Cố Khinh La ôm lấy Tô Trầm khóc lớn.

Gánh nặng trong lòng Tô Trầm cuối cùng được tháo bỏ, cứ thế ngã xuống.

Tô Trầm tỉnh lại đã là chuyện hai ngày sau.

Mở mắt ra, hắn phát hiện mình đang nằm tại trên một chiếc giường gỗ lim khảm ngà voi, trên giường treo trướng lụa, trong phòng đốt trầm hương, mùi son thơm nhẹ nhàng, chăn đệm hồng nhạt, khảm nạm gương trang điểm, hoàn toàn tỏ rõ đây là khuê phòng của một cô gái.

Hắn nhẹ nhàng ngồi dậy, muốn nhớ lại, lại không cách nào nhớ nổi sau khi bản thân ngất đi đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ hình như mình ngã vào trong ngực Cố Khinh La.

“Khinh La!”

Nhớ đến Cố Khinh La, Tô Trầm vội kêu lên.

Thanh âm truyền ra ngoài, một người lập tức tiến vào phòng, nhìn Tô Trầm, trong mắt lộ ra kinh hỉ vô hạn, chính là Cố Khinh La.

Nàng lập tức nhào tới, nhào vào trong lồng ngực Tô Trầm:

“Anh rốt cục tỉnh rồi!”

“Anh không sao, giờ anh thấy rất tốt.”

Tô Trầm động viên Cố Khinh La.

Hắn không nói dối, thời khắc này tinh thần hắn cực kỳ dồi dào, cảm giác toàn thân đều tràn ngập lực lượng.

“Anh biết.”

Cố Khinh La lau nước mắt trả lời:

“Đại phu nói anh chỉ là thoát lực, ngủ một giấc là khỏe. Chỉ là ai ngờ, một giấc này, anh ngủ tận hai ngày.”

“Ngủ hai ngày.”

Tô Trầm trầm ngâm một lát rồi hỏi:

“Vậy tình hình trận chiến hai ngày trước…?”

Cố Khinh La trả lời:

“Yên tâm đi, chúng ta thắng rồi. Nhờ có anh, bầy thú không thể tạo thành phá hoại quá lớn.”

“Thanh Lang lĩnh chủ và Yêu vương thì sao?”

Cố Khinh La trả lời:

“Thanh Lang lĩnh chủ vì ảnh hưởng từ anh mà trọng thương, sau đó không chịu nổi phụ thân đại nhân vây công, bỏ chạy rồi. Tốc độ nó quá nhanh, mọi người không làm gì được. Chỉ có Yêu vương kia là không may. Nó tuy thực lực cực mạnh, tốc độ lại bình thường, trốn không thoát, đành phải tử chiến. Nhưng mà tên này cũng rất khủng bố, nhiều người như vậy vẫn không thể hạ nó. Phải nhờ hai thành thị lân cận phát hiện nơi đây có biến, tới thêm mấy vị cường giả Nhiên Linh mới có thể đánh chết.”

Tô Trầm nghe được phải mượn nhờ lực lượng hai thành bên cạnh mới có thể giết chết Yêu vương, không khỏi cảm thán thực lực Yêu vương cường đại.