Chương 707 Tô Trầm là đứa trẻ tốt
Một tên Yêu vương đã phải dốc hết sức lực toàn thành, không biết Yêu hoàng thì sẽ thế nào. Mà Yêu vương Yêu hoàng như vậy, trong Thú tộc còn có rất nhiều. Khó trách đến hiện tại Nhân tộc vẫn không cách nào đối kháng Thú tộc, mà phải tập trung lực lượng năm tộc mới có được một góc để sinh tồn.
“Đúng rồi, giờ anh đang ở đâu?”
Tô Trầm như chợt nhớ tới điều gì, hỏi.
“Phòng của em.”
Cố Khinh La hồi đáp như đây là chuyện gì đó rất hiển nhiên.
Tô Trầm sững sờ:
“Ý em là, hai ngày nay anh vẫn luôn ngủ trong phòng em?”
Cố Khinh La gật đầu.
Tô Trầm lập tức biến sắc:
“Không được, nếu như vậy, chuyện của chúng ta chẳng phải đã bị lệnh tôn biết rồi?”
Trong kế hoạch của Tô Trầm, hiện tại còn chưa tới lúc để vạch trần sự thật!
Nhưng Cố Khinh La lại thu xếp hắn vào nghỉ trong phòng, như vậy, quan hệ giữa hai người e là sớm đã công khai.
—————————————————
“Bá phụ, ngươi còn chưa rõ ư? Tất cả những chuyện này đều là âm mưu!”
Trong đại sảnh Cố phủ, Chu Thanh Cuồng đứng ở đó, trừng mắt nhìn Cố Hiên Miện.
Cố Hiên Miện thản nhiên uống trà:
“Chưa rõ cái gì?”
“Tô Trầm!”
Chu Thanh Cuồng lớn tiếng nói:
“Hết thảy đều là âm mưu của Tô Trầm!”
Hắn tiến về phía trước hai bước:
“Cái gì mà trắng trợn thu mua, cái gì mà xây dựng Phi Thiên hành, tất cả đều là giả, là âm mưu! Mục đích thực sự của Tô Trầm chính là vì Khinh La. Hắn muốn lấy Khinh La, vì vậy cố ý lấy chuyện làm ăn ra ngụy trang, muốn dùng lợi ích cột Cố gia vào thuyền của hắn. Hơn nữa trước khi ta tới đây trong nhà liên tục gặp sự cố, đó cũng là vì Tô Trầm ngầm hãm hại.”
Cố Hiên Miện bất động thanh sắc gạt vụn trà:
“Ồ? Thật sao? Vậy lúc trước đúng là oan uổng ngươi rồi.”
“Ngài sao vẫn thờ ơ thế được, bá phụ?”
Chu Thanh Cuồng lại tiến thêm hai bước:
“Ngươi còn chưa hiểu? Khinh La và hắn sớm đã quen biết, bọn họ sớm ngầm tư thông, thậm chí ngay cả Long Thiếu Du kia cũng là người của Tô Trầm. Ta thăm dò rồi, Long Thiếu Du đến từ Thanh Hà, mà trước đây Tô Trầm chính là Tri Hành Thanh Hà! Hắn và Khinh La còn là đồng học ở Tiềm Long viện! Giờ ngài đã rõ chưa? Tất cả những thứ này đều là âm mưu! Là âm mưu của Tô Trầm!”
Cố Hiên Miện thoáng nhìn Chu Thanh Cuồng, khóe miệng nhếch lên ý cười:
“Không ngờ ngươi tìm hiểu rõ ràng thật đấy.”
“Ta không khả năng cả chuyện mình bại trong tay ai mà cũng không biết!”
Chu Thanh Cuồng trả lời:
“Chuyện Long Thiếu Du, ta thừa nhận là ta sai. Nhưng sau đó ta càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này có gì đó là lạ. Vì vậy liền bí mật sai người điều tra, quả nhiên phát hiện Long Thiếu Du có quan hệ với Tô Trầm, lại liên hệ đến những gì Tô Trầm đã làm, không khó để đoán được một ít. Vốn ta vẫn chưa thể xác định, nhưng trong chuyện Thú tộc công thành, biểu hiện của Khinh La khiến ta đột nhiên tỉnh ngộ. Lại liên tưởng đến Tô Trầm và Khinh La đều xuất thân từ Tiềm Long viện, ta mà còn không nghĩ ra đây là chuyện gì thì đúng là sống uổng đời này.”
Ngữ khí đầy vẻ căm giận.
Cố Hiên Miện đặt chén trà xuống:
“Vậy ngươi còn tra thiếu một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Chu Thanh Cuồng sững sờ.
Cố Hiên Miện nói:
“Khinh La và Tô Trầm thật ra không phải quen biết ở Tiềm Long viện.”
“Hả?”
Chu Thanh Cuồng ngây người.
Cố Hiên Miện nói:
“Tô Trầm là người Lâm Bắc thành Tam Sơn quận, là người thừa kế Tô gia, một trong bốn đại gia tộc vô huyết ở nơi đó. Có điều giờ hắn đã cắt đứt liên hệ với bọn họ, không còn lui tới nữa. Bởi vì từ nhỏ hắn từng bị mù, gia tộc đối xử với hắn không tốt, vì vậy sau khi Tô Trầm sáng mắt trở lại liền dứt khoát cắt đứt liên hệ. Khi ấy, Khinh La chính phụng mệnh của ta tới Lâm Bắc Lâm gia huấn luyện Đằng Xà, hắn và Khinh La quen nhau từ lúc đó. Vì thế Khinh La thậm chí còn truyền cho hắn Phi Hoa Thủ và Yên Xà Bộ.”
Chu Thanh Cuồng nghe mà rơi vào hầm băng:
“Ngài... ngài sớm biết?”
Cố Hiên Miện thở dài:
“Đến ngươi cũng biết chuyện có kỳ quặc muốn tra cho rõ ngọn ngành, sao ta lại có thể không tìm hiểu cho được? Ngươi nói không sai, Tô Trầm đúng là sớm có âm mưu. Tao ngộ của ngươi, cũng là hắn thiết kế hãm hại, chính là để ta thủ tiêu chuyện kết hôn giữa ngươi và Khinh La.”
Chu Thanh Cuồng lập tức trở nên hưng phấn:
“Nếu bá phụ cũng đã biết, vậy thì tốt quá rồi. Giờ chúng ta nên bắt ngay Tô Trầm lại, tống quan nghiêm trị.”
“Bắt hắn? Tại sao?”
“Bởi vì hắn hãm hại ta a!”
Cố Hiên Miện dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngu nhìn Chu Thanh Cuồng:
“Hắn hãm hại ngươi thì đã sao? Dùng Long Thiếu Du? Không sai, hắn dùng Long Thiếu Du làm mồi. Nhưng hắn có buộc ngươi đi giết Long Thiếu Du, buộc ngươi đi mưu đoạt tài sản người ta không?”
Chu Thanh Cuồng ngưng trệ:
“Ta... chuyện đó...”
Cố Hiên Miện lại nói tiếp:
“Không nói được rồi chứ gì? Tự mình tham lam thì đừng trách người ta đặt bẫy ngươi. Chuyện này, chung quy là chính ngươi sai, không oán được người khác.”
“Nhưng mà Tô Trầm và Khinh La sớm đã quen biết, lại cố ý lừa gạt ngài...”
Cố Hiên Miện cắt ngang lời hắn:
“Hắn trước nay chưa từng nói với ta hắn không quen biết Khinh La. Trên thực tế ngày đầu tiên nhìn thấy ta, hắn đã nói quen biết Khinh La, bởi vì hắn và Khinh La là đồng học ở Tiềm Long viện. Có điều vào lúc đó ta chỉ cho là quan hệ đồng học bình thường, chứ không biết là quan hệ thân mật như bây giờ.”
“Có quan hệ thân mật còn không phải tội ư?”
“Có quan hệ thân mật mà là tội?”
Cố Hiên Miện thương hại nhìn Chu Thanh Cuồng:
“Thế thì người có tội trong thiên hạ này nhiều lắm.”
Chu Thanh Cuồng ngơ ngác nhìn Cố Hiên Miện, vào lúc này, nếu nói hắn còn không ý thức được thái độ của Cố Hiên Miện thì đúng là đứa ngu.
Cố Hiên Miện lại nói:
“Quả thật, Khinh La gạt ta lui tới với Tô Trầm, nhưng vậy thì đã sao? Thanh niên mà, ai không có lúc phong lưu? Thiếu nữ vừa mới biết yêu, thích một hai tên nam sinh cũng không phải chuyện gì quái lạ, chỉ cần biết giữ thân là được. Khinh La vẫn là xử nữ, nó không vượt qua giới hạn ta vẽ ra cho nó, ta nào có lý do để trách cứ. Huống chi...”
Cố Hiên Miện dừng thoáng chốc rồi nói ra lý do quan trọng nhất:
“Huống chi Tô Trầm còn là đứa trẻ tốt.”
Đứa trẻ tốt!
Cái từ này vừa rơi vào trong tai Chu Thanh Cuồng, tâm thần hắn không khỏi chấn động, liền biết mình đã thua mất một nửa rồi.
Cố Hiên Miện chầm chậm nói tiếp:
“Ta biết ngươi không phục, nhưng thử tưởng tượng những điều hắn làm lúc Thú tộc công thành đi. Nếu không có hắn, thành Yến Giang e rằng đã bị Thú tộc tàn sát, ngay cả ngươi ta cũng chưa chắc còn có thể ngồi đây nói chuyện. Là Tô Trầm cứu Yến Giang, giúp lão tổ tông Cố gia, giúp ta, thậm chí cứu toàn bộ bách tính Yến Giang. Lúc hắn phấn đấu quên mình liều mạng cứu người, ngươi ở chỗ nào?”
“Ta...”
Chu Thanh Cuồng lập tức yên lặng.
Thú tộc công thành, tuyệt đại đa số nguyên sĩ Nhân tộc đều động thân đứng ra, nhưng hiển nhiên không phải là toàn bộ.
Vẫn có một ít người, cô phụ thân phận của mình, cô phụ mong mỏi của bách tính.
Chu Thanh Cuồng chính là một trong số đó.